#JsolNicky# Khế Ước Máu Dưới Trăng Tàn
<<Chương 3>> Cái Giá Của Một Cái Nhìn
🌕 𝗞𝗛𝗘̂́ 𝗨̛𝗢̛́𝗖 𝗠𝗔́𝗨 𝗗𝗨̛𝗢̛́𝗜 𝗧𝗥𝗔̆𝗡𝗚 𝗧𝗔̀𝗡
📖 𝐂𝐡𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠 𝟑 – 𝐂𝐚́𝐢 𝐆𝐢𝐚́ 𝐂𝐮̉𝐚 𝐌𝐨̣̂𝐭 𝐂𝐚́𝐢 𝐍𝐡𝐢̀𝐧
Gió đêm lùa qua khung cửa sổ cao vút của thư viện khu C, mang theo mùi ẩm mốc của giấy cũ hòa cùng chút ngai ngái của 𝘮𝘢́𝘶. Dưới ánh đèn vàng lờ mờ, Trần Phong Hào đứng đối diện với Thái Sơn – không phải là vị giảng viên lạnh lùng buổi sáng, mà là một thực thể khác. Một con người khác.
Thái Sơn không còn che giấu. Đôi mắt rực lên như hai hòn than đỏ trong đêm tối, phản chiếu ánh trăng mờ ảo xuyên qua ô kính cao. Phía sau anh, bóng tối như đang uốn lượn, 𝘳𝘦̂𝘯 𝘳𝘪̉. Nó thở bằng thứ âm thanh vô thanh, thứ không thuộc về thế giới này.
Phong Hào cảm thấy ngực mình nặng trĩu. Cậu chưa từng đối diện với một điều gì đó vừa lạnh lẽo, vừa... quyến rũ đến như vậy. Mọi bản năng sinh tồn trong cậu gào thét phải chạy, nhưng chân lại như cắm rễ. Không phải vì sợ. Mà vì một điều gì đó sâu thẳm hơn.
Thái Sơn chạm nhẹ vào cổ tay cậu, nơi vừa bị siết đến đỏ ửng. Bàn tay ấy lạnh, nhưng lại mang theo cảm giác dễ chịu đến lạ kỳ.
𐄪.𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂̃𝐧 𝐓𝐡𝐚́𝐢 𝐒𝐨̛𝐧
Em không nhớ gì cả sao?
Giọng nói của anh vang lên, trầm và khàn như gió thổi qua cổ huyệt.
𐄪.𝐓𝐫𝐚̂̀𝐧 𝐏𝐡𝐨𝐧𝐠 𝐇𝐚̀𝐨
Nhớ…gì? _Hào hỏi lại, giọng khản đi_
𐄪.𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂̃𝐧 𝐓𝐡𝐚́𝐢 𝐒𝐨̛𝐧
Về 𝘮𝘢́𝘶. _Thái Sơn đáp, mắt không rời khỏi cậu_
𐄪.𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂̃𝐧 𝐓𝐡𝐚́𝐢 𝐒𝐨̛𝐧
Về một đêm trăng tàn... khi em gọi tên ta bằng một ngôn ngữ đã thất truyền.
Câu nói như lưỡi dao xuyên qua sương mù trong tâm trí Hào. Một hình ảnh thoáng hiện lên trong đầu – một hành lang đá ẩm ướt, ánh trăng soi lên một bức tượng vỡ, máu chảy tràn qua từng bậc cầu thang… và một giọng nói khản đặc gào lên: "Ruv—...”
Không, không phải tên đó. Hào lắc đầu, hình ảnh biến mất ngay khi cậu cố nắm bắt nó.
𐄪.𝐓𝐫𝐚̂̀𝐧 𝐏𝐡𝐨𝐧𝐠 𝐇𝐚̀𝐨
Không… tôi không nhớ gì cả.
Thái Sơn không nói gì, chỉ nhìn cậu một lúc lâu. Trong ánh nhìn ấy, có thứ gì đó rất buồn.
𐄪.𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂̃𝐧 𝐓𝐡𝐚́𝐢 𝐒𝐨̛𝐧
Lần này, em sẽ lại phản bội ta chứ? _Anh hỏi, nhẹ như hơi thở_
Phong Hào sững sờ. Trong lòng cậu trỗi dậy một nỗi day dứt vô hình. Như thể cậu thực sự đã từng phản bội anh. Và giờ đây, kẻ bị phản bội lại hỏi điều đó với ánh mắt không hận thù, mà chỉ chất chứa... một chờ đợi đau thương.
𐄪.𝐓𝐫𝐚̂̀𝐧 𝐏𝐡𝐨𝐧𝐠 𝐇𝐚̀𝐨
Tôi không biết… _Hào thì thầm_
𐄪.𝐓𝐫𝐚̂̀𝐧 𝐏𝐡𝐨𝐧𝐠 𝐇𝐚̀𝐨
Tôi… không biết mình là ai trong chuyện này.
Thái Sơn bước lên một bước. Khoảng cách giữa hai người giờ chỉ còn chưa đầy một cánh tay.
𐄪.𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂̃𝐧 𝐓𝐡𝐚́𝐢 𝐒𝐨̛𝐧
Vậy để ta giúp em nhớ.
Nói rồi, anh đưa ngón tay lên – một cử chỉ nhẹ, nhưng như chạm vào dây thần kinh gốc trong linh hồn cậu. Ngay khi đầu ngón tay của anh chạm vào trán Hào, mọi thứ xung quanh chợt vỡ tung thành muôn mảnh.
Cậu thấy mình đứng giữa một đại sảnh cổ kính. Tường đá, trần vòm, những ngọn đèn dầu cháy bập bùng. Khắp nơi, 𝘹𝘢́𝘤 người. 𝘔𝘢́𝘶 chảy thành dòng. Một thiếu niên trong bộ áo choàng bạc đang lùi dần về sau, đôi mắt đẫm nước, miệng nói: “Xin lỗi… tôi không thể làm khác.”
Phía trước cậu, là một người đàn ông mặc hắc y, 𝘮𝘢́𝘶 loang khắp vai, nhưng vẫn đứng vững. Đôi mắt đỏ rực lấp lánh như lửa, nhưng bên trong là một nỗi đau không thể giấu. Anh ta nhìn cậu – không, không phải cậu. Là một phiên bản khác – trẻ hơn, tàn nhẫn hơn, lạnh lùng hơn.
Người đàn ông nói, giọng lạc đi.
Cậu – người kia – quay lưng bước đi, để mặc anh gục xuống trong biển 𝘮𝘢́𝘶.
Tiếng gọi đưa Hào về thực tại. Cậu choàng tỉnh, nhận ra mình đã quỳ gối trên nền gạch lạnh. Mồ hôi thấm ướt lưng áo, tim đập loạn nhịp. Mắt cậu gặp mắt Thái Sơn, và lần đầu tiên, cậu thấy trong đó… là nỗi cô đơn.
𐄪.𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂̃𝐧 𝐓𝐡𝐚́𝐢 𝐒𝐨̛𝐧
Thứ ta cho em thấy, chỉ là một phần. _Anh nói_
𐄪.𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂̃𝐧 𝐓𝐡𝐚́𝐢 𝐒𝐨̛𝐧
Một phần rất nhỏ.
Phong Hào gắng đứng dậy, tay bám vào kệ sách bên cạnh.
𐄪.𝐓𝐫𝐚̂̀𝐧 𝐏𝐡𝐨𝐧𝐠 𝐇𝐚̀𝐨
Tôi… thực sự là ai?
Thái Sơn im lặng một lúc lâu, rồi đáp:
𐄪.𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂̃𝐧 𝐓𝐡𝐚́𝐢 𝐒𝐨̛𝐧
Là người từng có thể 𝘨𝘪𝘦̂́𝘵 ta chỉ bằng một câu nói.
𐄪.𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂̃𝐧 𝐓𝐡𝐚́𝐢 𝐒𝐨̛𝐧
Nhưng cũng là người từng ngồi bên ta trong những đêm dài nhất, giữ tay ta không để ta biến thành quái vật.
Một khoảng lặng dài bao trùm cả thư viện. Mùi 𝘮𝘢́𝘶 trong không khí đã tan dần. Căn phòng dường như đã lấy lại phần nào sự yên tĩnh — hoặc đó chỉ là một lớp mặt nạ mỏng manh.
𐄪.𝐓𝐫𝐚̂̀𝐧 𝐏𝐡𝐨𝐧𝐠 𝐇𝐚̀𝐨
Vậy tôi bây giờ là gì? _Hào hỏi, giọng lạc đi_
Thái Sơn nhìn cậu thật lâu, rồi nói:
𐄪.𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂̃𝐧 𝐓𝐡𝐚́𝐢 𝐒𝐨̛𝐧
Là người mà ta sắp lập lại khế ước.
𐄪.𝐓𝐫𝐚̂̀𝐧 𝐏𝐡𝐨𝐧𝐠 𝐇𝐚̀𝐨
Khế ước?
𐄪.𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂̃𝐧 𝐓𝐡𝐚́𝐢 𝐒𝐨̛𝐧
Phải. _Thái Sơn bước gần hơn, thì thầm_
𐄪.𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂̃𝐧 𝐓𝐡𝐚́𝐢 𝐒𝐨̛𝐧
Một khế ước 𝘮𝘢́𝘶. Để em không thể rời bỏ ta lần nữa. Dù có 𝘤𝘩𝘦̂́𝘵 đi, cũng sẽ quay lại tìm ta.
Gió đêm lại thổi qua. Ngoài kia, mặt trăng đã lặn một nửa.
nhỏ này học ngu nhưng thèm c//u đại gia 😞
ủng hộ tôi nhá 😭💋
nhỏ này học ngu nhưng thèm c//u đại gia 😞
à quên nhắc
nhỏ này học ngu nhưng thèm c//u đại gia 😞
fic này ko có cp phụ đâu nhé
nhỏ này học ngu nhưng thèm c//u đại gia 😞
xin lỗi mn rất nhiều
nhỏ này học ngu nhưng thèm c//u đại gia 😞
🥀
Comments
Emyeu CapRhyy.
Vẫn là kh sao đâu ạ, mà giờ mới để ý têm bà Chon.=))
2025-05-11
2