Thanh Vân bất ngờ vì lời ngỏ ý của Văn Minh và cố gắng từ chối không cho Văn Minh đưa về cô nói
" Thôi không cần đâu anh chỉ cần đưa tôi ra khỏi chỗ này là được , tôi tự biết đường về "
Nhưng ngay sau đó Thanh Vân nghĩ
#*** " Giờ mà mình đi bộ về thì mệt với lại mình cũng bị chấn thương và mỏi hết người rồi , thôi để anh ta đưa mình về cũng được "
Văn Minh thấy Thanh Vân đứng im bất động một hồi lâu anh lên tiếng
" Thanh Vân cô có bị làm sao không đó , sao đứng im như chờ chồng vậy "
Thanh Vân ngừng suy nghĩ mặt đỏ ửng lên và nói mấy câu vấp váp :
" À ..... không..... có chuyện gì đâu , anh ....... đưa tôi về cũng được ........ hì hì"
Văn Minh thấy cô nói ấp úng như vậy cũng hiểu được phần nào , anh vào trong kho đẩy ra 1 chiếc xe máy vẫn còn mới và nói :
" Haizz , đáng lẽ tôi không dùng đến nó đâu nhưng vì cô mà hôm nay tôi thử dùng nó xem sao "
Thanh Vân gặng hỏi :
" Vì sao anh lại không thích chiếc xe này nó không hợp với anh à ? "
Văn Minh đáp lại với 1 vẻ mặt không được vui cho lắm :
" À , không phải là không hợp đâu , mà là do người tặng cho tôi chiếc xe này tôi không thích người đó cho lắm "
Thanh Vân cũng hiểu ra chuyện và không hỏi thêm gì nữa , Văn Minh bỗng thốt lên một câu làm phá tan sự im lặng đó :
" Này , đứng đó làm gì , lên xe đi rồi tôi đưa cô về nhà"
Thanh Vân ngồi lên xe và nghe tiếng bô nổ , lần đầu đi xe máy có hơi bỡ ngỡ lên Văn Minh đi lảo đảo khiến cho Thanh Vân cảm thấy sợ hãi và mắng :
" Này anh kia , anh có biết đi xe không đấy đi lảo đảo thế không may bị ngã thì sao "
Văn Minh vì lâu rồi không được đi xe lên không quen tay lắm liền nói:
" Không phải đâu do là tôi lâu rồi không đi xe lên mới vậy , cô cứ yên tâm tôi đưa cô đến nhà an toàn là được chứ gì "
Thanh Vân ngờ vực rồi nói đại một câu
" Thôi đi kiểu gì kệ anh , tôi tin anh lần này "
Một lúc sau khi về đến nhà , có một người chậc khoảng 10 tuổi đang chơi ở sân , thấy tiếng xe máy , cậu bé thò mặt ra nhìn rồi cậu thốt lên một câu :
" A , chị về rồi à , sao hôm qua chị không về nhà làm mọi người lo muốn chết luôn á "
Thanh Vân đáp lại lời em trai của mình
" Tiểu Phong à , thế sao em chơi một mình ở dưới này bố mẹ đi đâu cả rồi "
Tiểu Phong đáp lại :
" Bố mẹ có chuyện đi ra ngoài từ sớm rồi , có mỗi em là chơi ở nhà một mình thôi à "
Nói xong cậu quay ra nhìn cậu thanh niên đang ngồi trên xe và nói :
" Ủa người đàn ông kia là ai vậy , chẳng lẽ là người yêu của chị hả haha "
Thanh Vân đỏ mặt và nói ấp úng
" không ....... không phải đâu , đây .... đây là bạn học cùng lớp của chị thôi hì hì hì "
Tiểu Phong với bộ mặt thất vọng nói :
" Haizz thì ra chỉ là bạn thôi à , mà em thấy anh ấy cũng đẹp trai , cao giáo á không chị hốt ảnh luôn đi haha"
Thanh Vân mặt đỏ bừng véo tai Tiểu Phong nói :
" Nói lăng sằng bậy cái gì vậy , có tin chị đánh chết em không "
Tiểu Phong đáp lại với vẻ mặt đau đớn vì bị véo tai
" Aaaaaaaa ....... em chỉ đùa thôi mà sao chị căng thẳng thế , aaaaaaaaa"
Thanh Vân với bộ mặt giận dữ nói
" Lần sau em còn nói như thế nữa thì đừng có trách chị nặng tay nghe rõ chưa "
Tiểu Phong im lặng một lúc rồi ôm tai nói :
" Em biết rồi ạ !"
Nói xong thì Văn Minh lên tiếng hỏi Tiểu Phong
" Ê nhóc , nhóc năm nay bao nhiêu tuổi rồi vậy "
sau khi nghe thấy người kia gọi mình là nhóc , Tiểu Phong tức giận đáp
" Tôi có tên tuổi đàng hoàng , sao gọi tôi là nhóc"
Văn Minh ngẩn người ra 1 hồi rồi nói :
" Mới kêu vậy thôi mà đã giận rồi , thế A Phong năm nay bao nhiêu tuổi rồi nhỉ "
Tiểu Phong mặt kiểu vừa lòng nói :
" Thế còn nghe được , tôi năm nay 10 tuổi rồi đó , còn anh tên gì ở đâu "
thấy sự ngờ vực trên mặt của Tiểu Phong , anh vui vẻ đáp lại
" Nhóc thật sự không kính trên nhường dưới gì cả , nhưng thôi không sao , anh tên là Văn Minh , ở Mặc Nghiêm , cũng gần đây thôi"
Tiểu Phong lại tức giận nói :
" Đã bảo tôi không phải là nhóc , thôi không thèm nói chuyện với anh nữa , hứ "
Thanh Vân với vẻ mặt nghiêm khắc nói :
" Ai cho em ăn nói với người lớn như thế , lần sau cư xử như thế là chị cho ăn đòn đó biết chưa "
Tiểu Phong mếu máo chạy ra sau lưng của Văn Minh và nói
" Dạ , em biết rồi chị đừng đánh em nha "
Văn Minh quay ra với vẻ mặt hiền hòa nói
" Thôi không sao đâu , trẻ con nó chưa biết gì thì thôi bỏ qua cho nó đi"
Thanh Vân nghe cũng nguôi giận nói
" Thôi được rồi em vô nhà trước đi , tí nữa chị vào sau"
Tiểu Phong từ mếu máo trở về thành vui tươi và đáp lại
" Tuân lệnh chị "
Văn Minh cười khẩy một tiếng rồi quay ra chỗ Thanh Vân nói :
" Trẻ con thời nay sao dễ thương thế nhỉ , mà thôi không có chuyện gì nữa thì thôi , tôi đi về đây "
Thanh Vân vui vẻ đáp lại
" Ừ , nhớ về phải cẩn thận đấy nhé"
Văn Minh không nói gì lặng lẽ đi ra xe đội mũ lên rồi vít ga phóng vụt đi mất
Khi đang đi trên đường về Văn Minh bắt gặp một cậu học sinh bằng tuổi của mình đang bị một đám học sinh khác đánh hội đồng , lúc đầu Văn Minh chỉ xem đó là chuyện bình thường dửng dưng đi qua , nhưng chứng kiến lũ học sinh kia đi quá giới hạn , máu anh hùng của Văn Minh lại nổi lên , anh dừng xe lại và chạy về phía của lũ học sinh kia đấm cho tên cầm đầu một cái hắn choáng váng một lúc rồi giận dữ nói:
" Mày là ai sao lại xía mũi vào chuyện của tao "
Văn Minh cười mỉm 1 cái rồi nói
" Thế bọn mày ăn hội đồng một đứa học sinh yếu đuối như thế này mà không thấy nhục à , vào tao là tao phải đội mấy cái quần vào rồi đấy , haha"
tên cầm đầu tức điên lên và nói :
" nó nợ tiền bảo kê của bọn tao nó chưa trả tao đánh nó có gì là sai à "
Văn Minh đáp trả " lũ khốn bọn mày chỉ biết thu tiền bảo kê không biết làm gì khác à , mày nhìn xem cậu học sinh này có cần mày bảo kê cho không "
tên cầm đầu tức giận nói :
" Mày là ai tao không cần biết , nhưng xía mũi vào chuyện của tao là mày phải bị ăn đánh rồi đấy , bị đánh đừng có về méc mẹ nhé "
nói xong cả lũ bọn chúng cười to , Văn Minh nói
" lũ tạp chủng bọn mày , tao sợ không động nổi vô người của tao , có giỏi thì lên một lần luôn đi cho nhanh "
nghe thấy Văn Minh khiêu khích cả đám học sinh kia tức giận lao nhanh về phía của Văn Minh.
hết chương 3
Updated 29 Episodes
Comments
Celia Luis Huamani
Like không ngừng nghỉ❤️
2025-05-14
1