Chương 3:

"Nè!! Làm gì vậy hả? Buông tôi ra coi!" Doãn Tư Trì tức giận vùng tay ra.

"Cậu học bài xong đi rồi đi đâu thì đi." Phó Gia Viễn đi lại khóa cửa rồi cất chìa khóa vào túi quần.

"Cậu là cái thá gì mà đòi quản tôi!?" Doãn Tư Trì tức giận giơ tay lên lao đến muốn đấm anh.

"Là chú của cậu kêu tôi trông chừng cậu."

Phó Gia Viễn một tay giữ tay cậu lại, một tay giơ điện thoại lên cho cậu xem đoạn tin nhắn giữa anh và người chú tàn ác kia.

Nội dung trong tin nhắn

[Cậu là Phó Gia Viễn? Học cùng lớp cùng bàn và ở cùng phòng ký túc xá với Doãn Tư Trì đúng không?]

[Vâng đúng rồi ạ, mà ai vậy?]

[Tôi là hiệu trưởng cũng là chú của Doãn Tư Trì.]

[À, chào thầy ạ.]

[Ừm. Thầy nhờ em chăm sóc nó giúp thầy được chứ. Thằng bé nó lì quá nói chẳng chịu nghe gì cả, thầy già cả rồi mỗi lần nhắc nó là muốn tăng xông.]

[Em làm sao mà dạy dỗ được ạ?] Phó Gia Viễn thấy vậy liền bất ngờ vì từ trước đến giờ anh chẳng dạy dỗ ai bao giờ.

[Nó mà không nghe lời thì lấy cái vào mông nó là nó nghe thôi, được mỗi cái đánh đá nhưng sợ đòn.]

[Vâng ạ.] Phó Gia Viễn chính thức cạn lời.

[Vậy thầy nhờ cả vào em nhé, mong là nó ra trường được, dạy dỗ tốt thì sẽ có thưởng.]

[Vâng ạ.]

Kết thúc đoạn tin nhắn ấy, Doãn Tư Trì tức đến đỏ mặt.

"Mặc kệ cậu, tôi không thèm nghe đấy, cút ra cho tôi đi!" Doãn Tư Trì vẫn là bướng bỉnh không chịu nghe lời.

"Ờ? Chú cậu nói rồi, không nghe lời thì đánh." Phó Gia Viễn đi lại tủ lôi ra một cây chổi lông gà.

"Nè! Đừng có mà quá đáng!" Doãn Tư Trì chạy đến cửa muốn trốn nhưng rất tiếc cửa đã bị anh khóa từ lúc nãy. Thấy không thoát được nên cậu đành đầu hàng.

"Yahhh... tôi học bài là được chứ gì!" Doãn Tư Trì phụng phịu dậm chân đi vô phòng.

Còn biết sợ cơ đấy. Phó Gia Viễn nhìn theo cũng chỉ bất lực cười nhẹ, anh cầm theo cây chổi lông gà đi vào phòng.

Anh đặt gọn cây sang một bên rồi ngồi xuống bàn học bài, cậu ngồi kế bên anh nhưng không học mà chỉ ngồi gặm gặm cây bút đến nát bét.

"Còn không chịu học là tôi đánh cậu đấy." Phó Gia Viễn chịu hết nổi đành lên tiếng đe dọa.

"Nhưng mà tôi đọc không có hiểu..." Doãn Tư Trì bĩu môi nói, hở tý là lại đòi lấy roi đánh người ta.

Phó Gia Viễn bị hành động của cậu làm cho dở người, quá là dễ thương rồi đi.

"Không hiểu thì cứ hỏi, tôi giảng cho cậu." Anh nhẹ nhàng nói.

Và cứ như vậy, trong phòng học chỉ còn tiếng lật sách, tiếng bút viết loạt soạt xen lẫn những lời giảng bài chậm rãi của Phó Gia Viễn.

Doãn Tư Trì ngoan ngoãn ngồi yên, dù thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn cây chổi lông gà đặt chễm chệ bên cạnh như một lời cảnh cáo. Cậu lẩm bẩm đọc theo, có câu nào không hiểu thì lại ngẩng lên hỏi, giọng nhỏ xíu như sợ bị mắng.

"Chỗ này... hàm số đồng biến là cái gì vậy?" Doãn Tư Trì nhíu mày.

"Đây là phần căn bản mà." Phó Gia Viễn cúi người lại gần, chỉ vào trang vở, giọng đều đều: "Đồng biến là khi giá trị hàm số tăng theo x. Ví dụ, như mức độ ngoan của cậu tăng theo mỗi lần bị tôi dọa đánh đấy."

"Cậu lắm chuyện vừa thôi." Doãn Tư Trì bị chọc cho đỏ mặt, thẹn quá hóa giận.

"Thì tôi ví dụ cho cậu dễ hiểu mà." Phó Gia Viễn nhún vai, nhưng ánh mắt vẫn không giấu được ý cười.

Anh cảm thấy mình vừa tìm ra được một thứ vui mới đó là trêu chọc cậu bạn học này.

Hai người ngồi cạnh nhau học đến 22h tối thì Phó Gia Viễn bảo Doãn Tư Trì đi lên giường ngủ.

"Cậu bảo học xong là muốn đi đâu thì đi mà! Bây giờ học xong rồi tôi muốn ra ngoài chơi, tôi không ngủ đâu." Doãn Tư Trì toang đứng dậy định bước ra cửa.

"Cậu bước một bước là tôi đánh năm roi."

Phó Gia Viễn nhíu mày đe dọa.

"Nè nha! Anh quá đáng vừa thôi!!" Doãn Tư Trì hậm hực.

"Đi đánh răng rửa mặt rồi lên giường đi ngủ." Phó Gia Viễn mặc kệ cậu mà ra lệnh.

"Đúng là tên khó ưa... được chú tôi bảo kê là làm càn.." Doãn Tư Trì lí nhí nói, bộ dạng giận dỗi bước vào nhà vệ sinh, mặc dù cậu nói rất nhỏ nhưng anh vẫn nghe thấy.

"Miệng thì bướng bỉnh mà chân vẫn nghe lời, đúng là chẳng hiểu nổi." Phó Gia Viễn tựa vào bàn học ánh mắt dõi theo nhìn cậu đang đi vào nhà vệ sinh.

Nhìn cậu ta khó chiều như vậy nhưng mà cũng không đến nỗi là không thể dạy dỗ được, có lẽ là do hoàn cảnh nào đó đã khiến cho cậu ấy trở lên bướng bỉnh sao? Phó Gia Viễn trầm ngâm suy nghĩ.

Phòng ngủ ở ký túc xá chỉ có một phòng và một giường thôi nhưng giường khá rộng, hai người nằm hai bên giường thì khoảng cách ở giữa vẫn còn khá lớn.

"Đừng có mà qua đây chiếm tiện nghi của tôi." Doãn Tư Trì lấy cái gối ôm đặt ở giữa hai người rồi nằm xuống đắp chăn chùm kín mít ngủ.

'Chậc... trẻ con.' Phó Gia Viễn thầm nghĩ rồi nằm xuống ngủ, không để ý đến cậu nữa.

Hot

Comments

Kery Uzumy

Kery Uzumy

Phong cách viết của tác giả rất đặc biệt, tôi đọc rất thích thú 😎

2025-05-14

0

Gấu mèo

Gấu mèo

Tr ơi mất hết hình tượng cháu chú chú ơi /Facepalm/

2025-05-23

0

Gấu mèo

Gấu mèo

Đúng là sợ đòn thật =))

2025-05-23

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play