Cô vẫn ngồi trên đùi anh, ánh mắt không rời khỏi lọ thuốc nhỏ nằm trên bàn. Chậm rãi, cô vươn tay – những ngón tay thon mảnh chạm vào thủy tinh mát lạnh. Nhưng khi cô vừa nhấc lọ lên, bàn tay anh đã nhanh chóng giữ lấy cổ tay cô.
Ánh mắt anh thoáng một tia căng thẳng – không phải vì tức giận, mà là lo lắng. Như thể sợ cô hiểu lầm, hay sợ cô làm điều gì đó bốc đồng.
Thế nhưng, thay vì giận dữ hay tổn thương, cô chỉ nheo mắt cười khẽ – một nụ cười nghịch ngợm, lấp lánh như lửa nhỏ trong đêm tối.
Rồi, không để anh kịp ngăn cản thêm, cô khéo léo tháo nắp lọ, đổ ra hai viên thuốc nhỏ màu nhạt nằm gọn trong lòng bàn tay.
Trước ánh mắt sửng sốt xen chút hoảng hốt của anh, cô nghiêng đầu, nuốt một viên – nhanh như thể muốn thử thách điều gì đó.
Viên còn lại, cô không nuốt – mà khẽ đặt lên đầu lưỡi, cố tình hé môi để viên thuốc nhỏ ánh lên trong khoang miệng ấm ướt. Đôi mắt cô khóa chặt lấy anh, thách thức và quyến rũ, vừa ngây thơ vừa táo bạo đến nghẹt thở.
Anh không nói gì nữa.
Chỉ một giây sau, anh đã cúi xuống, đôi môi mạnh mẽ áp lên môi cô. Nụ hôn không còn chần chừ – nó sâu, cuốn lấy hơi thở của cô, như muốn nuốt trọn cả nụ cười nghịch ngợm kia. Trong khoảnh khắc ấy, viên thuốc tan giữa môi họ, trượt xuống cùng nhịp tim đập vội, không còn biết đâu là của ai.
Cô cười khẽ trong nụ hôn – vừa khiêu khích, vừa ngọt ngào. Còn anh, vẫn giữ lấy cô thật chặt, như thể cô chính là giới hạn cuối cùng mà anh không còn muốn kiềm chế nữa.
Comments