4

Celyna Orland
Celyna Orland
Chị ơi chân em đau
Minerva Orland
Minerva Orland
Ôi trời!
Cô nghiêng người, ánh mắt thoáng nhăn lại vì đau đớn. Đôi chân thon thả thường ngày nay đã không còn giữ được dáng vẻ uyển chuyển – mắt cá chân bên phải bị chẹo lệch sang một bên, sưng vù, đỏ tấy. Làn da nơi bị thương căng bóng, tím bầm như dấu tích của một cú ngã mạnh. Những đường gân nơi cổ chân nổi lên rõ rệt, hơi thở cô gấp gáp mỗi khi cử động nhẹ. Nhìn vào đôi chân ấy, ai cũng cảm nhận được cơn đau như truyền sang chính mình – nhói buốt, quặn thắt và khó chịu đến nghẹt thở.
Sting Eucliffe
Sting Eucliffe
Thấy cô với Rogue có vẻ hơi bận một số thứ, vậy tôi xin phép chăm em ấy qua đêm nay nhé.
Ánh mắt ả híp lại như một con cáo xảo quyệt đang lăm le đánh giá con mồi từ trên xuống dưới.
Bất chợt ả lại đồng ý một cách bất thường.
Sting Eucliffe
Sting Eucliffe
Cô không sợ tôi làm gì em gái cô sao ?
Anh nói với giọng cợt nhả mà liếc mắt về phía ả rồi dừng lại ở bộ ngực khủng của cô
Minerva Orland
Minerva Orland
Cậu thử xem ?
Rogue Cheney
Rogue Cheney
Tiểu thư, muộn rồi.
Rogue Cheney
Rogue Cheney
Chúng ta đi thôi.
Minerva Orland
Minerva Orland
Tch
Minerva Orland
Minerva Orland
Bé ngoan, cố lên nhé.
Minerva Orland
Minerva Orland
Giao hết lại cho em.
Nói rồi ả cũng sải bước đi khuất mắt cô.
Giờ chỉ còn cô và anh đang đứng trời trồng ở đây.
Sting Eucliffe
Sting Eucliffe
Để tôi đưa em về.
Celyna Orland
Celyna Orland
Đừng!
Thấy cô kích động lên anh cũng khá là giật mình quay sang nhìn cô.
Celyna Orland
Celyna Orland
Y-ý em là mình có thể về nhà anh không..
Sting Eucliffe
Sting Eucliffe
Em đùa tôi à.
Celyna Orland
Celyna Orland
Em không muốn về nhà đâu !!
Celyna Orland
Celyna Orland
Em muốn ở bên cạnh anh cơ..
Cô kích động quá lên đã ôm lấy anh khóc sướt mướt.
Anh cũng không hiểu nổi, mối quan hệ của anh và cô là gì.
Sting Eucliffe
Sting Eucliffe
Không sợ tôi làm gì em à.
Celyna Orland
Celyna Orland
Anh..
Celyna Orland
Celyna Orland
Em tin anh không phải hạng người như vậy !!
Anh cạn lời thật rồi.
Nhưng nói gì thì nói anh vẫn đưa cô về nhà anh.
Anh chậm rãi từ tốn đặt cô xuống chiếc ghế dài. Cô khẽ nhăn mặt, bàn tay bấu nhẹ vào tay vịn khi mắt cá chân đau nhói. Không nói gì, anh quỳ xuống trước mặt cô – động tác dứt khoát nhưng nhẹ nhàng đến lạ. Bàn tay anh vươn đến đôi giày cao gót đang ôm chặt đôi chân nhỏ nhắn của cô. Ngón tay lướt dọc quai giày, gỡ từng nút cài với sự tập trung tuyệt đối, như thể đang xử lý món đồ quý giá dễ vỡ. Chiếc giày đầu tiên được tháo ra, để lộ mắt cá chân đỏ ửng, sưng lên một cách đáng lo. Cô khẽ rít một hơi thở khi da chạm không khí lạnh. Anh không ngẩng lên, chỉ lặng lẽ tháo chiếc giày còn lại, rồi đặt cả hai gọn gàng sang bên. Ánh mắt anh lúc này mới dừng lại nơi mắt cá chân đang sưng tím của cô, đượm chút lo lắng và dịu dàng, như thể mọi ồn ào ngoài kia chẳng còn tồn tại – chỉ còn lại cô và cơn đau của cô, là tất cả những gì anh quan tâm.
Giữa ánh đèn rực rỡ của buổi tiệc trong căn biệt thự lộng lẫy, tiếng nhạc và tiếng cười nói vẫn rộn ràng vang lên. Nhưng anh – không màng đến ai – nhẹ nhàng cúi xuống, luồn tay dưới lưng và dưới đầu gối cô, rồi bế cô lên một cách vững chãi,tay kia thì cầm đôi cao gót của cô. Đôi chân cô buông thõng, mắt cá vẫn còn sưng tấy. Cô nép vào ngực anh, gương mặt tái đi vì cơn đau xen lẫn bối rối. Anh bế cô rời khỏi ánh sáng, băng qua những cái nhìn sửng sốt của khách mời, rời khỏi bữa tiệc mà không một lời giải thích. Chiếc xe lướt đi trong màn đêm, động cơ gầm khẽ, nuốt lấy từng khoảng tối. Cô ngồi ghé vào ghế phụ, bàn tay anh đôi lúc vẫn lướt sang nắm lấy tay cô đầy vững chãi.Không lâu sau, xe dừng lại trước một căn biệt thự khác – trầm mặc, uy nghi giữa bóng đêm. Anh bước ra, vòng sang bên cô, mở cửa xe. Lại một lần nữa, anh bế cô lên – dịu dàng nhưng dứt khoát. Cánh cửa biệt thự mở ra, ánh đèn dịu rọi xuống nền đá lạnh. Dãy người hầu đứng xếp hàng hai bên, tất cả đồng loạt cúi đầu, ánh mắt kín đáo lướt nhìn cô gái trong vòng tay chủ nhân. Không ai nói gì, chỉ có tiếng bước chân anh – chậm rãi, kiên định – vang vọng khắp sảnh lớn.
Anh bế cô dọc theo hành lang dài, bước chân vững chãi vang lên từng nhịp trên nền đá hoa cương lạnh lẽo. Cô nằm yên trong vòng tay anh, hơi thở nhẹ, gương mặt áp vào vạt áo sơ mi của anh, nghe thấy nhịp tim anh đập trầm ổn bên tai mình. Cánh cửa phòng được mở ra, không gian bên trong ngập ánh đèn vàng dịu nhẹ. Một căn phòng rộng rãi nhưng ấm áp, với giường lớn phủ ga trắng tinh, rèm lụa mỏng lay nhẹ trong gió đêm. Anh bước tới, khẽ cúi người đặt cô xuống nệm – nhẹ đến mức như sợ làm cô đau thêm dù chỉ một chút. Rồi xoay người rời khỏi phòng. Cô chỉ nhìn, ánh mắt dõi theo bóng lưng anh khuất sau cánh cửa. Chỉ vài phút sau, anh quay lại – tay cầm khăn bọc đá cùng một chậu nước nhỏ. Không một lời thừa, anh kéo chiếc ghế ngồi bên mép giường, nâng chân cô lên, để lên gối mềm đã kê sẵn. Bàn tay anh nhẹ nhàng lướt dọc cổ chân sưng đỏ, rồi áp khăn đá mát lạnh lên đó. Cô khẽ rùng mình vì lạnh, hơi nhíu mày, nhưng anh đã kịp đưa tay còn lại siết nhẹ tay cô – một sự trấn an không lời. Anh cứ thế chườm đá, giữ khăn đúng vị trí, lâu lâu lại thay khăn mới. Ánh mắt không rời khỏi mắt cá chân sưng tấy, trong khi cô chỉ im lặng nhìn anh – dáng người anh cúi xuống, ánh mắt tập trung, đôi tay vững chãi nhưng dịu dàng. Anh lấy dụng cụ y tế ra từng chút một băng bó chỗ chân cô bị chẹo.
Celyna Orland
Celyna Orland
Anh thích em à..
Sting Eucliffe
Sting Eucliffe
Ừ.
Celyna Orland
Celyna Orland
Sao lại thích em
Sting Eucliffe
Sting Eucliffe
Không biết.
Celyna Orland
Celyna Orland
Vậy à..
Celyna Orland
Celyna Orland
Anh thích em từ khi nào-
Sting Eucliffe
Sting Eucliffe
...
Sting Eucliffe
Sting Eucliffe
Lần đầu.
Celyna Orland
Celyna Orland
Còn em thì yêu anh từ năm 10 tuổi đấy..
Anh đang cất những vật dụng y tế bỗng ngựng lại, ngẩng đầu lên nhìn cô.
Cô ngồi tựa lưng vào đầu giường, chiếc gối mềm ôm lấy dáng người thon thả. Một chân co nhẹ lên, đầu gối hơi nghiêng, trong khi chân còn lại duỗi ra – băng gạc quấn quanh cổ chân trắng muốt, tạo nên sự tương phản lạ kỳ với làn da mềm mại. Chiếc váy dạ hội xẻ tà trượt nhẹ xuống, để lộ một phần đùi mảnh mai, đầy gợi cảm nhưng không hề phản cảm. Làn tóc dài xõa nhẹ, một vài sợi vương vãi nơi bờ vai trần mảnh dẻ. Cô nghiêng đầu về phía anh, ánh mắt hơi nhướng lên – nửa ngại ngùng, nửa khiêu khích một cách vô thức. Môi cô khẽ cong, không phải nụ cười rõ ràng, mà chỉ là một đường nét mềm mại khiến tim người đối diện lỡ một nhịp. Cả dáng ngồi, ánh nhìn, và hơi thở nhẹ của cô đều như muốn nói điều gì đó – không lời, nhưng đầy sức hút. Không cần cố gắng, cô vẫn tỏa ra một vẻ quyến rũ dịu dàng – như một đóa hoa hé nở trong đêm, kín đáo nhưng chẳng thể rời mắt.
Sting Eucliffe
Sting Eucliffe
?
Sting Eucliffe
Sting Eucliffe
Muộn rồi, đi ngủ đi.
Nói rồi anh cũng đi ra khỏi phòng đóng cửa để lại cô bơ vơ ở trỏng.
Đêm đã khuya. Ánh đèn ngủ hắt nhẹ trong phòng, nhưng cô chẳng thể nào chợp mắt. Cơn đau nơi cổ chân đã dịu, nhưng trong lòng lại dậy lên một cảm giác khác – âm ỉ, bỏng rát, đầy khát khao. Không phải nỗi đau thể xác, mà là cơn đói của tâm hồn, của bản năng bị kìm nén suốt buổi tối. Không suy nghĩ thêm, cô rời khỏi giường. Bàn chân khẽ chạm nền lạnh, cô nhăn mặt một chút nhưng vẫn kiên quyết. Chiếc áo ngủ mỏng mà anh đã để lại cho cô, nhẹ ôm lấy thân hình mềm mại, đôi chân trần bước khập khiễng trên sàn gỗ, tiếng bước chân lặng lẽ vang vọng trong hành lang yên tĩnh. Cô tìm anh – khắp các phòng. Mỗi bước đi như dồn thêm nhịp đập cho trái tim đang không yên. Đến khi cô gần như mệt nhoài, hơi thở gấp gáp, thì bắt gặp ánh sáng hắt ra từ phòng làm việc cuối hành lang. Anh ở đó. Ngồi giữa căn phòng yên tĩnh, ánh đèn bàn đổ bóng nghiêng trên gương mặt điềm tĩnh. Bút trong tay anh vẫn lướt trên giấy, lông mày hơi cau lại như đang tập trung cao độ. Anh không biết cô đang đến gần – không hay biết trái tim cô đang nôn nao từng nhịp. Cô tiến lại, nhẹ như làn gió. Vòng tay mảnh khảnh khẽ ôm lấy anh từ phía sau, đầu tựa lên vai anh. Anh khựng lại – cây bút dừng giữa không trung. Cô không nói gì. Chỉ cúi xuống, đặt một nụ hôn lên gáy anh – chậm rãi, mềm mại nhưng cháy bỏng như than hồng. Bàn tay anh khẽ siết lại, hơi thở như ngừng trong một khoảnh khắc. Rồi cô vòng ra phía trước, ngồi lên đùi anh – động tác dứt khoát nhưng không vội vã. Mắt chạm mắt, hơi thở hòa vào nhau trong khoảng không chỉ còn tiếng tim đập. Trong đôi mắt cô không còn là cơn đau, mà là lời mời gọi dịu dàng, là ngọn lửa dịu êm nhưng mãnh liệt, không thể chối từ.
Celyna Orland
Celyna Orland
Giờ này vẫn chưa ngủ sao..
Sting Eucliffe
Sting Eucliffe
ừm.
Cô ngồi gọn trong lòng anh, vòng tay mềm mại quấn quanh cổ, hơi thở gấp khẽ phả nơi xương quai xanh. Anh ngước lên, ánh mắt vẫn đượm vẻ dịu dàng xen lẫn khát khao kiềm nén. Bàn tay anh đặt lên eo cô, nắm khẽ, như thể chỉ cần cô gật đầu, anh sẽ chẳng kìm mình thêm phút giây nào nữa. Nhưng rồi ánh mắt cô lướt ngang qua bàn làm việc phía sau anh. Và cô khựng lại. Một lọ nhỏ thủy tinh không đậy nắp nằm hờ hững trên mép bàn, cạnh đống tài liệu chưa sắp. Nhãn thuốc mờ nhòe nhưng vẫn đủ để cô nhìn thấy vài chữ… và rồi một từ nổi bật in nghiêng, lạnh buốt như tạt nước thẳng vào tâm trí cô: "Aphrodisiac." – thuốc kích d.ục. Cô chớp mắt, lòng bàn tay vẫn còn đặt sau gáy anh nhưng hơi siết lại. Nhịp tim đập dồn không còn là vì ham muốn – mà là vì nghi ngờ, vì một khoảng trống mơ hồ vừa mở ra giữa hai người. Cô hơi ngả người ra sau, ánh mắt dừng lại nơi gương mặt anh – người đàn ông vẫn đang nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng quen thuộc. Nhưng giờ đây, trong đôi mắt cô, dịu dàng ấy bỗng trở nên mờ nhòe, như một bức tranh vừa bị nhòe đi vì mưa. Cô không nói gì, nhưng cái cách đôi tay cô buông lỏng khỏi cổ anh – đủ để anh biết: cô đã thấy.
Celyna Orland
Celyna Orland
Ôi, sao lại có thứ này trên bàn anh đây.
Cô vẫn ngồi trên đùi anh, ánh mắt không rời khỏi lọ thuốc nhỏ nằm trên bàn. Chậm rãi, cô vươn tay – những ngón tay thon mảnh chạm vào thủy tinh mát lạnh. Nhưng khi cô vừa nhấc lọ lên, bàn tay anh đã nhanh chóng giữ lấy cổ tay cô. Ánh mắt anh thoáng một tia căng thẳng – không phải vì tức giận, mà là lo lắng. Như thể sợ cô hiểu lầm, hay sợ cô làm điều gì đó bốc đồng. Thế nhưng, thay vì giận dữ hay tổn thương, cô chỉ nheo mắt cười khẽ – một nụ cười nghịch ngợm, lấp lánh như lửa nhỏ trong đêm tối. Rồi, không để anh kịp ngăn cản thêm, cô khéo léo tháo nắp lọ, đổ ra hai viên thuốc nhỏ màu nhạt nằm gọn trong lòng bàn tay. Trước ánh mắt sửng sốt xen chút hoảng hốt của anh, cô nghiêng đầu, nuốt một viên – nhanh như thể muốn thử thách điều gì đó. Viên còn lại, cô không nuốt – mà khẽ đặt lên đầu lưỡi, cố tình hé môi để viên thuốc nhỏ ánh lên trong khoang miệng ấm ướt. Đôi mắt cô khóa chặt lấy anh, thách thức và quyến rũ, vừa ngây thơ vừa táo bạo đến nghẹt thở. Anh không nói gì nữa. Chỉ một giây sau, anh đã cúi xuống, đôi môi mạnh mẽ áp lên môi cô. Nụ hôn không còn chần chừ – nó sâu, cuốn lấy hơi thở của cô, như muốn nuốt trọn cả nụ cười nghịch ngợm kia. Trong khoảnh khắc ấy, viên thuốc tan giữa môi họ, trượt xuống cùng nhịp tim đập vội, không còn biết đâu là của ai. Cô cười khẽ trong nụ hôn – vừa khiêu khích, vừa ngọt ngào. Còn anh, vẫn giữ lấy cô thật chặt, như thể cô chính là giới hạn cuối cùng mà anh không còn muốn kiềm chế nữa.
Nụ hôn giữa họ không còn là sự đùa nghịch. Nó kéo dài — chậm, sâu, và cuốn lấy từng hơi thở. Tay anh ôm chặt lấy eo cô, kéo sát cơ thể mảnh mai vào lòng, như muốn xóa tan khoảng cách cuối cùng. Hơi thở anh dồn dập hơn, bàn tay di chuyển theo bản năng nhưng vẫn giữ một sự nâng niu tuyệt đối, như thể sợ sẽ làm cô vỡ tan nếu siết quá chặt. Cô đáp lại nụ hôn, không chút ngập ngừng. Mùi hương từ anh — hương gỗ trầm pha mùi giấy và mực — khiến cô choáng ngợp. Cô vòng tay quanh cổ anh lần nữa, để bản thân ngả vào vòng tay ấy như thể đó là nơi duy nhất cô muốn dừng lại trong đêm dài này. Anh bế cô lên khỏi ghế — lần này không giống lần trong phòng khách, không vì thương xót hay lo lắng, mà là vì một nhu cầu sâu hơn: giữ lấy cô, thật gần, thật trọn vẹn. Họ không về phòng ngủ. Thay vào đó, anh đặt cô ngồi trên mép bàn làm việc — giấy tờ bị đẩy sang một bên, thế giới như ngừng xoay tròn ngoài căn phòng đó. Ánh đèn vàng đổ bóng hai người quấn lấy nhau, hoà làm một giữa không gian chật chội nhưng đầy hơi thở. Cô ngẩng lên nhìn anh, đôi mắt giờ đây đã chẳng còn chút thách thức nào, mà chỉ còn một sự trao gửi: Em ở đây. Chỉ cho anh. Không ai khác. Anh nhìn cô hồi lâu — có lẽ là vài giây, nhưng trong tim họ là cả một quãng dài khao khát bị nén chặt. Tay anh vuốt nhẹ tóc cô, cử chỉ ấy dịu dàng đến mức khiến cô phải khép mắt lại một thoáng. Và khi anh cúi xuống, đặt thêm một nụ hôn — lần này dài hơn, mềm hơn — cô biết… đêm nay không phải là một trò đùa. Mà là khởi đầu của điều gì đó sâu hơn cả ham muốn: một sự thuộc về lặng lẽ, chưa gọi tên, nhưng đã hiện hữu từ lâu.
Chỉ vài phút sau nụ hôn ấy, khi họ vẫn còn sát bên nhau, hơi thở quyện hòa, cô chợt cảm thấy một luồng sóng lạ lùng lan dần từ lồng ngực xuống bụng dưới. Không dữ dội, không bất ngờ, mà âm ỉ như ngọn lửa nhỏ bắt đầu bén vào lớp giấy mỏng. Cô rùng mình khẽ, không phải vì lạnh. Là một loại cảm giác không tên – da nhạy hơn, tim đập nhanh hơn, và từng cái chạm nhẹ từ tay anh cũng khiến hơi thở cô trở nên nặng nhọc. Cơ thể cô như căng ra, khao khát một điều gì đó mà lý trí không kịp gọi tên, chỉ biết rằng… nó cần anh. Ngay bây giờ. Cô tựa trán vào vai anh, mắt khép lại, làn da nóng ran. Tim cô đập thình thịch như thể từng nhịp đều đánh thức một bản năng bị dồn nén từ quá lâu. Đôi chân mềm đi, vòng tay siết anh chặt hơn, bám víu vào sự hiện diện vững chãi ấy giữa cơn sóng dâng tràn. Anh cảm nhận được sự thay đổi. Tay anh siết nhẹ eo cô. Nhưng trong ánh mắt mở hé, vẫn còn vẹn nguyên một tia kiểm soát – cô không bị cuốn đi, cô chọn cảm giác ấy… vì cô muốn anh. Anh nhìn cô thật lâu, rồi cúi xuống, đặt một nụ hôn nơi xương quai xanh đang khẽ run rẩy.
Anh không ngần ngại hơn nữa. Bàn tay mạnh mẽ của anh siết chặt vòng eo thon, kéo cô sát vào mình, như sợ một giây lơ là sẽ mất cô. Cảm giác da thịt áp vào nhau nóng bỏng, khiến nhịp tim cả hai như muốn vỡ tung. Không chỉ dừng lại ở đó, anh nâng nhẹ cô, đặt lên bàn làm việc lạnh lẽo, rồi từ từ áp người xuống. Ánh mắt anh cháy bỏng, không giấu nổi sự chiếm hữu mãnh liệt, như muốn khắc sâu hình ảnh cô vào tận sâu tâm trí. Bàn tay anh trượt mạnh lên bầu ngực qua lớp vải mỏng, siết chặt hơn, khiến cô rùng mình. Tiếng thở dồn dập, tiếng tim đập mạnh vang lên trong căn phòng nhỏ. Cô đáp lại bằng một hơi thở nghẹn ngào, vòng tay ôm chặt cổ anh, đắm chìm trong ngọn lửa bùng cháy không thể dập tắt.
Cảm giác ngực cô bị anh ôm chặt khiến hơi thở cô càng trở nên gấp gáp hơn, từng nhịp đập tim như hòa chung với nhịp thở dồn dập của anh. Anh cúi xuống, để lại những dấu hôn nóng bỏng trên vai cô, kéo dài từ cổ đến xương quai xanh. Bàn tay anh không ngừng di chuyển, lần theo từng đường cong mềm mại của cô, từng cái siết nhẹ khiến cô như muốn vỡ òa trong cảm xúc. Cô siết chặt vòng tay quanh cổ anh, đầu ngả vào bờ vai rộng vững chãi, cảm nhận được hơi ấm và sức mạnh lan tỏa qua từng cái chạm. Ánh mắt họ giao nhau, đầy lời không nói, chứa đựng sự khát khao, đam mê và một sự thấu hiểu sâu sắc. Mọi khoảng cách, mọi ngăn cách dường như biến mất, chỉ còn lại họ – hai tâm hồn hoà quyện trong một nhịp điệu duy nhất. Cô mỉm cười, mắt nhắm lại, thả trôi cảm xúc theo từng nhịp đập trong tim, để mặc cho ngọn lửa trong lòng bùng lên mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Anh áp chặt cô vào người, từng chuyển động đều mạnh mẽ nhưng đầy trăn trở. Tiếng thở gấp của hai người hòa quyện vào nhau, tạo nên một bản nhạc riêng chỉ dành cho họ. Ánh mắt anh cháy lên ngọn lửa chiếm hữu, không buông bỏ phút nào. Cô khẽ rên lên, giọng mềm mại pha lẫn sự ngây ngất, như lời mời gọi ngọt ngào nhưng đầy quyền lực. Những tiếng động nhỏ vang lên, hòa vào không gian đêm tĩnh lặng, kể câu chuyện của đam mê không thể kìm nén. Anh thì thầm bên tai cô, từng lời như ngọn gió nóng thổi bùng ngọn lửa trong lòng. Mỗi cái chạm, mỗi nhịp đập, là lời hứa không rời xa, là sự trao gửi trọn vẹn và chân thành.
Celyna Orland
Celyna Orland
"Vậy là thành công rồi.."
____
Ánh nắng đầu ngày len lỏi qua rèm cửa, nhẹ nhàng rơi xuống căn phòng lộn xộn quần áo và chăn gối. Chiếc đồng hồ nhỏ trên tủ đầu giường chỉ gần tám giờ sáng,mới cách đây vài tiếng trước thôi họ đã hành nhau đến bốn giờ sáng mới chịu dừng. Cô nằm im bất động, gần như bẹp dí xuống nệm. Lưng mỏi rã rời, chân tay tê dại, từng đốt sống như bị ai bóp nghẹt qua một trận vận động quá sức. Cô chỉ còn đủ hơi thở để thều thào trong đầu: “Tại sao mình lại nuốt viên thuốc đó cơ chứ…” Trong khi đó, anh — đáng lẽ phải là người mệt rã — lại thong thả bước ra từ phòng tắm, tóc còn ướt, ánh mắt tỉnh táo đến khó tin. Trên gương mặt anh là nụ cười nửa như tự hào, nửa như trêu chọc. Anh ngồi xuống mép giường, đưa tay vuốt nhẹ tóc cô:
Sting Eucliffe
Sting Eucliffe
Em còn sống không đó ?
Cô lườm anh, ánh mắt không giấu nổi sự oán thán. Môi mấp máy định nói gì đó nhưng rồi chỉ rên khẽ, lưng như vừa bị một con voi giẫm qua. Anh bật cười khẽ, cúi xuống thì thầm:
Sting Eucliffe
Sting Eucliffe
Đêm qua em khiêu khích trước đấy nhé ?
Cô lườm anh lần nữa, nhưng lần này là bất lực. Bởi lẽ… đúng là cô đã bắt đầu trước thật.
_________
Minerva Orland
Minerva Orland
Chắc là thành công mĩ mãn rồi.
Rogue Cheney
Rogue Cheney
Hửm
____
Cô sống ở Pháp từ năm bốn tuổi, theo quyết định của cha — một người đàn ông bận rộn, lạnh lùng và luôn muốn con gái mình được nuôi dạy trong môi trường khuôn mẫu, nghiêm khắc. Suốt những năm tháng tuổi thơ, cô sống trong một biệt thự cổ kính ở vùng ngoại ô Paris, được quản gia chăm sóc, học hành trong các lớp quý tộc, ăn những bữa tối lạnh lẽo với chiếc bàn dài mà chỉ có một mình cô ngồi ở đầu bàn. Cô lớn lên trong sự chỉn chu… nhưng thiếu thốn hơi ấm. Cho đến một ngày, khi cô tròn mười tuổi, cô lén trốn khỏi biệt thự trong một buổi trưa hè rực nắng. Tò mò, bướng bỉnh, và khát khao được chạm vào thế giới thật ngoài cánh cổng sắt cao lớn. Cô chạy qua những con phố lát đá, đến một quảng trường nhỏ rợp bóng cây cổ thụ. Và rồi, cô dừng lại — ngẩn người. Giữa nền đá cũ kỹ của quảng trường, chàng trai ấy ngồi lặng lẽ bên bậc thềm nhà thờ, tay cầm cuốn sách, nắng xuyên qua mái vòm đổ bóng lên gương mặt anh. Mười bảy tuổi, anh cao, gầy, tóc vàng óng rủ xuống mắt, lặng lẽ như những thiên thần. Cô đứng yên như hóa đá. Đó là khoảnh khắc trái tim một cô bé mười tuổi không còn chỉ biết đến búp bê và truyện cổ tích nữa. Đó là khi cô hiểu — thế nào là “tim mình đập loạn.” Cô không nói gì. Cũng không dám lại gần. Chỉ đứng nhìn từ xa, im lặng ghi nhớ từng đường nét, từng ánh sáng đang phủ lên người anh, như lưu giữ một khoảnh khắc thiêng liêng. Rồi quản gia tìm thấy cô và kéo cô đi, nhưng cô vẫn ngoái đầu nhìn lại. Hình ảnh ấy — người con trai xa lạ, giữa ánh nắng của một buổi trưa hè nước Pháp — sẽ mãi ở trong tim cô như một dấu ấn đầu đời không phai nhòa.
Buổi gặp năm 16 tuổi cũng chỉ là tình cờ gặp lại anh.
Không ngờ người mình cần tiếp cận cũng là anh.
Chapter
Chapter

Updated 4 Episodes

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play