5

Tỉnh dậy sau một đêm tình dài là một khoảnh khắc đan xen giữa thực và mộng, giữa dư âm ngọt ngào và chút bâng khuâng lặng lẽ. Ánh sáng ban mai len qua khe rèm mỏng, dịu dàng rọi lên làn da còn vương hơi ấm. Mùi hương quen thuộc của người bên cạnh vẫn phảng phất đâu đó, khiến lòng chợt rung nhẹ như một bản nhạc vừa ngừng lại ở nốt cao. Cơ thể vẫn còn lười biếng, hơi mỏi nhưng đầy mãn nguyện, như thể từng tế bào vẫn đang hồi tưởng lại từng cái chạm, từng lời thì thầm trong đêm. Cảm xúc đọng lại không chỉ là đam mê mà còn là sự gần gũi, là cảm giác được thấu hiểu và hòa quyện. Đôi khi, ánh mắt chạm nhau ngay khoảnh khắc tỉnh giấc – không cần nói gì nhiều, chỉ một cái nhìn là đủ để cả hai cùng mỉm cười. Nhưng cũng có lúc chỉ là tiếng thở đều của người kia vẫn đang ngủ, và ta nằm yên, ngắm nhìn họ với một chút dịu dàng lẫn hoang mang – về những gì sẽ đến sau buổi sáng này. Một đêm tình dài kết thúc không phải bằng hồi chuông báo thức, mà bằng một buổi sáng lặng lẽ, khi cả thể xác lẫn tâm hồn vẫn còn trôi dạt đâu đó trong dư vị của đêm qua.
Tiếng chuông điện thoại vang lên giữa không gian tĩnh lặng, chát chúa như một lời nhắc nhở phũ phàng từ thế giới bên ngoài. Cô choàng tỉnh, đầu vẫn còn vương mùi da thịt, ánh mắt lơ đãng nhìn trần nhà một lúc trước khi với tay bắt máy. Đầu dây bên kia là ả — giọng sắc như dao.
Minerva Orland
Minerva Orland
Bé con, em còn ở đó à? Về đi, ông bô muốn gặp em.
Cô nheo mắt giọng khàn khàn.
Celyna Orland
Celyna Orland
Sáng sớm đã đòi nói chuyện cha con hả..
Minerva Orland
Minerva Orland
Em tưởng ông ta nhớ em thật à? Ông ta có khách. Nhà họ Dami.Con trai họ cũng sống bên Pháp từ nhỏ giống em.Mau về đi.
Minerva Orland
Minerva Orland
Lần này em bắt buộc phải về giải quyết đấy.
Minerva Orland
Minerva Orland
Chị chỉ hộ em được một lúc nữa thôi.
Minerva Orland
Minerva Orland
Nhanh lên nhé.
Minerva Orland
Minerva Orland
Lần này giải quyết hẳn một thể luôn, đằng nào em cũng ngủ cùng cậu ta rồi mà nhỉ.
Celyna Orland
Celyna Orland
Chịi!!
Cuộc gọi kết thúc. Căn phòng như co lại, ngột ngạt dù cửa sổ vẫn mở, gió vẫn thổi. Cô quay đầu lại nhìn người đàn ông bên cạnh, vẫn đang ngủ, vô can với tất cả. Cô khẽ mím môi. Trong một đêm, cô là chính mình. Nhưng sáng nay, cô lại trở thành một quân cờ trên bàn cờ gia tộc — không được phép chối từ, không được phép sai lệch. Cô mặc đồ, từng động tác dứt khoát. Chỉ có ánh mắt cô là vẫn còn vương chút tiếc nuối… rồi cũng vụt tắt.
______
Rõ rồi — nếu giữa cô và ả là tình chị em thân thiết, thì bối cảnh vẫn giữ vẻ trang nghiêm, nhưng không còn lạnh lùng hay mỉa mai nữa. Thay vào đó là một sự lo lắng ẩn sau vẻ nghiêm chỉnh, một chút thân thương pha lẫn căng thẳng của người hiểu cô quá rõ. Dưới đây là phiên bản phù hợp với tinh thần ấy: --- Chiếc xe lăn bánh chậm rãi trên con đường lát đá dẫn vào khu biệt thự cổ kính. Bầu trời sáng trong, gió khẽ lùa qua tán cây, lay động tà váy trắng cô đang mặc — nhẹ nhàng, thanh nhã, như một nét vẽ bạch nguyệt quang trong bức tranh đầy sắc xám của gia tộc này. Cô ngồi lặng lẽ suốt quãng đường, tay nắm chặt quai túi, mắt dõi ra ngoài cửa kính. Nơi ấy, ngôi biệt thự mà người ta gọi là “nhà” hiện ra, sừng sững và im lặng như một ký ức bị phủ bụi. Trong cô, nó chẳng đọng lại là bao — chỉ là một khung cảnh xa lạ nơi cô từng tồn tại, chứ chưa từng thuộc về. Khi xe dừng lại, cô bước xuống. Từ cổng đá, cô đã thấy ả — chị cô — đang đứng chờ. Vẫn dáng vẻ gọn gàng và chững chạc: sơ mi trắng cài khuy kín cổ, quần âu đen ôm sát đôi chân dài, tóc búi gọn sau gáy. Nhưng khi thấy cô, gương mặt cứng cỏi ấy dịu đi, môi cong lên một nụ cười nửa lo lắng, nửa mừng rỡ. Ả bước nhanh tới, tay vẫy cao như ngày còn bé mỗi ngày gọi cô chập chững bước đi. Cô khẽ cười, dù đôi mắt còn vương vẻ mỏi mệt của một đêm dài. Ả gật đầu, ánh mắt nghiêng nghiêng dò xét cô từ đầu đến chân, rồi vươn tay sửa lại một nếp váy bị lệch. — "Ừ. Nhưng em đừng sợ. Có chị ở đây rồi." Cô nhìn chị, ánh mắt mềm đi. Giữa chốn xa hoa và lạnh lẽo này, ít nhất vẫn còn một người thật lòng nghĩ cho cô — không phải vì danh phận, càng không phải vì những bàn cờ hôn nhân sắp đặt. Dù khác nhau về cách sống, dù có những lúc không hiểu nổi nhau, nhưng chị em vẫn là chị em. Và đôi khi, chỉ cần một câu nói ấy thôi, cô cũng đã thấy nhẹ lòng hơn biết bao nhiêu.
Minerva Orland
Minerva Orland
Cuối cùng cũng chịu về.
Celyna Orland
Celyna Orland
Chị nói ông ta muốn gặp em sao..
Minerva Orland
Minerva Orland
Ông ta đang ở trong phòng tiếp khách.
Minerva Orland
Minerva Orland
Em cứ đến nói chuyện với ông ta.
Minerva Orland
Minerva Orland
Chị gọi cho bạn chị rồi chị nào với em.
Minerva Orland
Minerva Orland
Sẽ nhanh thôi.
Minerva Orland
Minerva Orland
Nếu ông ta ép em..
Minerva Orland
Minerva Orland
Không sao.
Minerva Orland
Minerva Orland
Vào nhanh đi, nhanh nhanh.
Celyna Orland
Celyna Orland
À ừm Dạ!!
Cô sải từng bước nhẹ trên nền gạch bóng loáng dẫn vào sảnh chính — nơi ông đang tiếp khách. Mỗi bước đi, tiếng gót giày của cô vang lên đều đặn, nhịp nhàng như một bản nhạc đã được tập luyện từ rất lâu. Chiếc váy trắng khẽ lướt theo bước chân, thướt tha, kín đáo nhưng không giấu nổi vẻ kiêu hãnh bẩm sinh. Dọc hành lang, những người hầu đã xếp thành hàng, đứng thẳng tắp. Khi cô đi qua, họ cúi đầu đồng loạt, đồng phục chỉn chu, động tác nhuần nhuyễn như một nghi lễ im lặng. Không ai lên tiếng, chỉ có sự tôn kính pha lẫn dè chừng trong từng ánh mắt lén nhìn cô. Cô không dừng lại, cũng không cần đáp lễ — không phải vì kiêu ngạo, mà vì cô đã quá quen với vai diễn ấy từ khi biết nhận thức. Cô biết rõ ở nơi này, ánh mắt là một thứ ngôn ngữ: cái cúi đầu đó không chỉ là chào đón, mà còn là thừa nhận. Thừa nhận cô là "tiểu thư" — không phải vì tình thân, mà vì vị trí, vì cái tên cô mang trong gia tộc này. Đến trước cửa phòng khách, cô dừng lại một nhịp. Cánh cửa gỗ dày vẫn đóng, bên trong vang lên tiếng trò chuyện trầm thấp — giọng người đàn ông quyền lực mà cô gọi là cha, và giọng của những vị khách xa lạ, lạnh lùng, chắc hẳn là nhà họ Vinh mà chị cô đã nhắc đến. Cô hít một hơi thật sâu, vuốt nhẹ váy, chỉnh lại biểu cảm trên gương mặt. Trong khoảnh khắc đó, cô gác lại tất cả những mệt mỏi, kháng cự, và cả tự do ngắn ngủi của đêm qua. Cánh cửa hé mở. Cô bước vào. Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía cô — bạch nguyệt quang mà gia tộc này đã cất giữ như một quân bài chủ chốt cuối cùng.
Celyna Orland
Celyna Orland
Cha.
Jiemma Orland
Jiemma Orland
Con..
Không khí trong phòng khách lặng đi khi cô bước vào. Những gương mặt xoay lại nhìn, vài đôi mày khẽ nhướn lên, vài ánh mắt đánh giá lướt qua như đang soi một món hàng bày trong tủ kính — trắng trẻo, đoan trang, đúng chuẩn kỳ vọng. Người đàn ông ngồi ở vị trí trung tâm ngẩng đầu lên. Vẫn bộ vest đắt tiền, tóc chải ngược gọn gàng, ánh mắt sắc lạnh của một kẻ đã quen với quyền lực và sự phục tùng. Nhưng khi ánh mắt ông ta chạm vào cô, ông hơi khựng lại. Ông ta quay sang hỏi thư kí bên cạnh, giọng thản nhiên như đang hỏi về một món trà mới được dọn lên. Cô đứng lặng. Trong một khoảnh khắc, mọi âm thanh trong cô dường như tắt
Jiemma Orland
Jiemma Orland
Con bé tên gì ?
???
???
Celyna Orland thưa ông.
cô thoáng sững lại,cười nhẹ. Celyna Orland. Tên của cô. Một cái tên ông ta không buồn nhớ. Cô mím môi, không cúi đầu, cũng không cười. Chỉ đứng đó, thẳng lưng, đôi mắt dõi thẳng vào ông — người đã sinh ra cô, người đang ngồi ở đó giữa những vị khách quý, nhưng lại không thể gọi nổi tên đứa con gái mình. Chỉ thế. Không có một lời hỏi han, không có một chút ngạc nhiên, vui mừng, hay thậm chí là giả vờ quan tâm. Đối với ông, cô chỉ là một cái tên cần nhớ đúng lúc — một con tốt được đẩy lên khi cần thiết. Cô bước thêm một bước vào trong phòng, đôi mắt không còn gợn sóng. Nếu ông đã quên tên cô, thì cô cũng sẽ học cách không nhớ ông — ít nhất là không theo cách một đứa con nên nhớ về cha mình.
Không khí trong phòng khách vẫn căng như dây đàn khi cô bước hẳn vào, đứng giữa tấm thảm đỏ được dệt tỉ mỉ, đối diện người cha ruột mà vừa rồi không nhớ nổi tên cô. Cô chưa kịp mở miệng, ông ta đã lên tiếng — không nhìn cô, mà nhìn về phía người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi ở phía đối diện. Người đàn ông trẻ — dáng cao, áo vest cắt may tinh xảo, đôi mắt như phủ một lớp sương — chỉ khẽ gật đầu với cô, nụ cười lịch sự đến mức vô cảm. Anh ta là đại thiếu gia nhà Dami, gia tộc tài phiệt mới nổi, đang từng bước thâu tóm thị trường bằng những thương vụ lạnh lùng như chính ánh mắt anh ta lúc này. Cha cô nhìn cô lần đầu tiên với sự tập trung thật sự trong đôi mắt.
Jiemma Orland
Jiemma Orland
Đây là con gái tôi.
Như vừa sực nhớ
Jiemma Orland
Jiemma Orland
À Celyna Orland.
Jiemma Orland
Jiemma Orland
Đây là con trai của nhà Dami, con sẽ kết hôn với với trai họ. Hôn sự vào tháng sau sẽ tổ chức.
Không phải một lời đề nghị. Không có hỏi ý kiến. Chỉ là một mệnh lệnh, ngắn gọn, chắc nịch như một cái dấu đóng xuống bàn giấy.
Jiemma Orland
Jiemma Orland
Nếu bây giờ hai nhà bắt tay với nhau thì chúng ta sẽ được củng cố địa vị trên thương thường.
Cô nheo mắt.
Cô không trả lời ngay. Không ai nói gì. Trong đầu cô vang lên tiếng thở dài của chính mình — không phát ra thành tiếng, nhưng sâu và nặng như một cơn sóng ngầm đập vào bờ đá lạnh.
Celyna Orland
Celyna Orland
Nếu con từ chối ?
Cô hỏi, giọng nhẹ, đều, nhưng từng chữ như lát dao sắc lướt qua mặt bàn im lìm. Ông ta cười. Không phải kiểu cười của một người cha, mà là của một thương nhân lâu năm vừa đoán trước được phản ứng đối phương.Cô được ông ta gọi lại bên cạnh ông ta,ghé sát nghe ông ta nói.
Jiemma Orland
Jiemma Orland
Thì tất cả những gì con đang có, cái họ, cái nhà này, những gì mẹ con để lại,sẽ không còn là của con nữa.
Cô siết chặt quai túi. Váy trắng vẫn còn nguyên vẹn. Nhưng trong lòng cô, một điều gì đó vừa rạn vỡ.Bởi từ nhỏ cô luôn muốn biết mẹ mình, luôn muốn có những tấm ảnh hay là kỉ vật của người mẹ quá cố.Vậy mà giờ ông ta lại lấy việc đó ra đe dọa cô. Cô đứng giữa căn phòng đó — rực rỡ, thánh thiện, như một bạch nguyệt quang bước ra từ mộng tưởng của người đời. Nhưng thật ra, cô chỉ là một điều kiện trong một bản hợp đồng. Một con bài. Một món hàng có nhãn hiệu cao cấp là "con gái út của ông chủ họ Orland." Và điều cay đắng nhất không phải là bị dùng để đổi lấy quyền lực — mà là bị dùng bởi chính người đã sinh ra mình.
Khi không khí trong phòng còn đọng lại sự căng thẳng giữa những câu nói chưa kịp nguội, một người hầu vội vã chạy vào, hơi thở gấp gáp, mồ hôi lấm tấm trên trán — rõ ràng là đã cố giữ lễ nghi nhưng không giấu nổi sự khẩn trương. Anh ta cúi thấp người, giọng thấp nhưng rõ
???
???
Thưa ông, có người từ phía tập đoàn Cheney tới. Họ nói muốn gặp trực tiếp ngài để bàn về dự án ở ven biển
???
???
Và cả tập đoàn..
???
???
Eucliffe!!
Jiemma Orland
Jiemma Orland
Đưa họ vào phòng làm việc. Pha trà, chuẩn bị hồ sơ đầy đủ. Gọi trợ lý xuống ngay.
Người hầu gật đầu, cúi chào rồi vội vã lui ra. Ông ta đứng dậy, chỉnh lại ve áo vest, quay sang nhìn những người của Dami. Họ khẽ gật đầu,rồi hẹn lần sau gặp lại. Trước khi rời đi, ông ta dừng lại một chút. Không phải để nhìn cô — mà để nói thêm một câu, như một nhát chốt cuối cùng Cánh cửa khép lại sau lưng ông.
Jiemma Orland
Jiemma Orland
Cân nhắc nhanh đi, Celyna. Ta không có nhiều thời gian để chờ một người không biết mình đang đứng ở đâu.
Không gian còn lại chỉ còn cô đứng trong căn phòng lạnh lẽo ấy Cô thở ra một hơi thật chậm. Không phải vì nhẹ nhõm — mà vì cơn sóng sắp tới sẽ cần một sự bình tĩnh đến lạnh lẽo.
Nhưng cô cũng phấn khích
Bởi anh đến cứu cô rồi.
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play