[Creepypasta]_Kết Thúc Của Bất Hạnh
Chap 1
* *: suy nghĩ
" ": hành động
•●•: chuyển cảnh
• •: truyền tin
HI : nói lớn
nhiệm vụ dài hạn của mặt bánh bao
Sakura Moru[ Kinomoto Sakura]
Ha cuối cùng cũng xong
Sakura Moru[ Kinomoto Sakura]
Về đoàn tụ với Sally thôi
Một người đã sống gần 900 năm
Là nỗi khiếp sợ của tất cả người dân Mỹ
Nhưng vốn em chỉ là một người bình thường đang hạnh phúc bên cha mẹ thôi mà
Bàn tay em trong suốt 800 năm qua đã giết không biết bao nhiêu là người
Một đôi bàn tay nhuốm đầy máu tanh của loài người
* Tại sao?... Tại sao!?... *
Hắn bắt em phải giết người?
Em có thể phản kháng mà... Nhưng tại sao!?
Tội lỗi của em không thể đong đếm được!
Em phát điên rồi!... Em phát điên rồi!
Mọi chuyện bắt đầu từ khi...
Em sinh ra và tồn tại ở thế giới này ư?
Thế giới mà em không được phép sinh ra và tồn tại ở đây!
...Hắn đã đưa em đến sự tồn tại của thế giới này
Nguyễn Ngọc Linh Nhi [Kinomoto Sakura]
Mẹ ơi
Nvp-nạn nhân-npc
[Mẹ]
Sao vậy con yêu?
Nguyễn Ngọc Linh Nhi [Kinomoto Sakura]
Con đi học nhé!
Nvp-nạn nhân-npc
[Mẹ]
Ừm, được thôi, con cứ đi học đi nhé
Nguyễn Ngọc Linh Nhi [Kinomoto Sakura]
Bye bye mẹ! Bye bye ba!
Nvp-nạn nhân-npc
[Ba]
Con đi học ngoan nhé
Nvp-nạn nhân-npc
[Em trai]
Chị đi học ạ
Nguyễn Ngọc Linh Nhi [Kinomoto Sakura]
Ngoan lắm! Tí về chị chơi với em nha?
Nvp-nạn nhân-npc
[Em trai]
Vâng!
Em là một cô nàng rất bình thường
Cũng sinh ra và lớn lên trong một gia đình hạnh phúc
Tới hiện tại em đã 20 tuổi
Em mang trong mình dòng máu lai giữa Việt-Nhật
Bố em là người Việt còn mẹ em lại là người Nhật
Vì thế em cũng biết số ít phong tục bên Nhật
Nguyễn Ngọc Linh Nhi [Kinomoto Sakura]
Chết! Sắp trễ giờ rồi!?
" chạy thục mạng"
Bỗng có một chiếc xe vượt ẩu với tốc độ nhanh
Chiếc xe va chạm với em, khiến em văng ra xa
Máu em cứ không ngừng tuôn ra hòa vào mặt đất
Những giọt mưa lách tách rơi xuống
Tiếng còi xe cứu thương vang lên bên tai
Dòng người xung quanh không ngừng bàn tán, lo lắng, hoảng loạn
Tất cả như một bản nhạc du dương của thần chết
Nvp-nạn nhân-npc
Này cô bé! Cháu có sao không!?
Nguyễn Ngọc Linh Nhi [Kinomoto Sakura]
Chá-u c-hỉ hơi đa-u một t-í th-ôi-
" giọng em run rẩy"
Nguyễn Ngọc Linh Nhi [Kinomoto Sakura]
Nh-ờ c-hú nhắn v-ới gia đì-nh c-háu đừn-g qu-á đ-au bu-ồn, co-n mo-ng m-ọi ng-ười-
Chưa nói hết câu, em cảm thấy buồn ngủ mắt em tối sầm lại
Nvp-nạn nhân-npc
Cháu bé! Cháu bé!
Nvp-nạn nhân-npc
Ráng gắng cầm cự thêm một chút! Xe cứu thương sắp tới rồi!
Gia đình em suy sụp chỉ sau một cuộc điện thoại
Comments