Cái Chạm Đầu Tiên

Buổi sáng
Tại trường
Tiếng trống vừa vang lên
Cậu vội vã xách cặp chạy từ lớp ra ngoài, tay cầm ly sữa đậu, miệng còn ngậm nửa cái bánh mì.
: Ê Duy, cẩn thận…!
Cạch!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/trượt chân ở cầu thang/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Á…!!
Tiếng té vang lên, cả sân trường nhốn nháo.
[Group chat : Lớp 12A1]
Lớp Phó - Huy
Lớp Phó - Huy
💬 Duy té rồi! Ai gần phòng y tế chạy ra coi nhanh!!
Tại chỗ bậc thang
Lớp Phó - Huy
Lớp Phó - Huy
Cậu ổn không? Tớ đưa cậu đi bệnh viện nha?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tớ đau cổ chân… chắc trật thôi… đừng gọi ai…
Lớp Phó - Huy
Lớp Phó - Huy
Không được! Tớ gọi người nhà cậu đến nha?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Khoan đã!!! Đừng gọi anh Qu...
Chưa kịp dứt lời một chiếc xe đen trượt dừng trước cổng trường
Anh bước xuống gương mặt tối sầm, áo sơ mi xắn tay, đôi mắt như dao
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/bước nhanh về phía cậu đang ngồi dưới bậc thang, chân hơi sưng đỏ/
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em bị gì?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/nhỏ giọng/ Em… trượt chân.
Lớp Phó - Huy
Lớp Phó - Huy
Chắc không sao đâu anh ạ, chỉ cần chườm đá…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/liếc nhìn/ Cậu là gì của em ấy?
Lớp Phó - Huy
Lớp Phó - Huy
Dạ… lớp phó. Bạn học thôi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/lạnh lùng/ Cảm ơn, cậu không cần lo nữa.
Trong xe
Vài phút sau
Cậu ngồi bên cạnh, cúi đầu, không dám nhìn sang.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Sao anh tới nhanh vậy…?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em nghĩ tôi không theo dõi định vị em nữa?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh vẫn chưa bỏ à…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Chưa.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Và sẽ không.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhất là khi em vừa để bạn học sờ vào người.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/bật dậy/ Ủa?? Nó chỉ đỡ em té! Anh không thấy em đau à?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/nhìn thẳng/ Không ai được chạm vào em.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vậy sao? Vậy anh thử chạm thử xem!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/nhìn cậu vài giây/
Không nói gì, anh từ từ cúi xuống, gỡ giày của cậu ra.
Ngón tay lướt nhẹ lên phần cổ chân sưng đỏ.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/giật mình/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh… làm gì vậy?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/giọng trầm/ Chạm.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Như em cho phép.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/ngập ngừng/ Em không cho phép…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/ngẩng đầu lên/ Nhưng em vừa nói “thử chạm” tức là em đang thách thức.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em biết tôi không giỏi chịu đựng mấy trò khiêu khích mà.
Không khí trong xe trở nên im lặng, nặng nề.
Cậu nhìn qua cửa kính, mặt đỏ bừng.
Cổ chân thì nhói lên, lòng thì rối tung.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vậy… anh định làm gì nữa?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/lạnh lùng/ Đưa em về nhà.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Và tôi sẽ xoa bóp chỗ đau cho em.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không phản kháng.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh tưởng em là mèo à? Muốn bóp đâu thì bóp?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/mắt nheo lại/ Em muốn tôi bóp ở đâu khác?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/há hốc miệng/ Anh im đi!
Tại biệt thự
Tối hôm đó
Cậu nằm trên giường, cổ chân được chườm đá.
Anh bước vào phòng cậu không gõ cửa.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh vào phòng em mà không gõ?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đây là nhà tôi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Và em là của tôi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi không cần gõ.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/đứng dậy/ Em không phải đồ của ai cả!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/ép vai cậu ngồi xuống/ Em đang đau, ngồi yên.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đừng khiến tôi phải trói em lại mới chịu ngồi.
Anh ngồi xuống, lấy dầu xoa bóp ra.
Bàn tay lạnh lùng chạm vào mắt cá chân cậu.
Cái chạm đầu tiên dài, mạnh, kiềm chế và có phần… dịu dàng.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/khẽ rùng mình/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh học được mấy trò này ở đâu vậy…?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Mỗi khi nghĩ đến cảnh ai đó chạm vào em… tôi đều tự học cách chạm thế nào để em không muốn ai khác nữa.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/im lặng/ Anh nói vậy mà nghe không thấy đáng sợ hả?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi không cần em thấy dễ chịu.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi chỉ cần em nhớ kỹ cảm giác bị tôi chạm vào… không giống ai khác.
Tay anh dừng lại ở cổ chân.
Không gian im ắng.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/nhìn anh một lúc, rồi khẽ nói/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nếu một ngày em thật sự rời khỏi đây… thì sao?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em không đi được.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Giả sử em đi…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/mắt tối lại/ Tôi sẽ kéo em về.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Dù phải bẻ gãy chân em để giữ em lại… tôi cũng làm.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/hoảng hốt định rút chân lại/
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/giữ chặt/
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhưng nếu em ngoan.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi sẽ nhẹ nhàng… như bây giờ.
End chap 4
“Cái chạm đầu tiên… không đau. Nhưng lại khiến em không dám để ai khác chạm vào lần thứ hai.”

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play