(Sáng sớm. Cả đoàn ăn sáng ngoài sân. Seo Hyun mặc hoodie trắng, mắt hơi sưng vì ngủ không ngon. Min Jae cầm cốc cà phê, dựa vào cột gỗ, vẫn lạnh lùng như thường lệ.)
Park Eun Ji
(khều nhẹ Seo Hyun)
Này, ngủ ngon không? Tối qua ổng có gáy không?
Lee Seo Huyn
(ngáp nhẹ, giọng nhỏ)
Ổng không thở cũng chẳng ngáy. Giống ngủ đứng như ma ấy.
Lee Seo Huyn
A, ước gì lúc đấy có cậu ở đấy với tôi.
Kang Min Jae
(từ xa, nói vọng qua)
Nếu tôi là ma thì chắc cô là bùa trừ tà. Ngủ gần mà sáng dậy tôi mất luôn khẩu vị.
Lee Seo Huyn
(quay sang, nhếch mép)
Tốt. Bớt ăn đi cho não có máu mà hoạt động lại.
(Buổi trưa. Các đội bắt đầu vào rừng theo manh mối. Mỗi đội được phát bản đồ, bộ đàm và một chiếc la bàn.)
Mc
Mỗi đội hãy tìm manh mối được giấu trong 3 khu vực: rừng tre, gò đá và suối nhỏ! Nhớ… không được tách nhau ra nhé!
Lee Seo Huyn
(lật bản đồ)
Lee Seo Huyn
Rồi sao? Đi đâu trước? Anh giỏi phán đoán mà, nói đi.
Kang Min Jae
Suối. Mấy chương trình kiểu này luôn bắt đầu từ điểm dễ di chuyển nhất.
Lee Seo Huyn
Tự tin ghê. Lỡ sai thì?
Kang Min Jae
Thì cô tự bơi về
(Cả hai đi sâu vào rừng. Không khí bắt đầu ẩm ướt. Mây kéo đến. Gió mạnh dần. Từ xa, tiếng sấm vang lên.)
Lee Seo Huyn
(khựng lại)
Khoan… tôi nghe tiếng mưa.
Kang Min Jae
(ngẩng lên)
Không… cô nghe đúng rồi.
Lee Seo Huyn
(vẫy tay) Mau quay về thôi.
(Chưa kịp quay lại, cơn mưa đổ ào xuống. Rừng tối lại. Cả hai chạy vội tìm chỗ trú, và chui vào một mái chòi gỗ bỏ hoang.)
Lee Seo Huyn
(hơi thở gấp, tóc ướt sũng)
Tuyệt thật đấy… dầm mưa với người mình ghét. Ướt từ ngoài vào trong luôn rồi.
Kang Min Jae
(cởi áo khoác đưa cô, giọng đều đều)
Đỡ tệ hơn là bị sét đánh. Cầm lấy đi.
Lee Seo Huyn
(nhìn anh ngạc nhiên)
Sao, định giả vờ ga-lăng để có cảnh quay cảm động à?
Kang Min Jae
(kéo áo khoác lại)
Ờ thôi. Trả lại. Tôi quên mất cô tự tin độc lập cơ mà.
(Seo Hyun giật áo lại từ tay anh, choàng lên người, lầm bầm.)
Lee Seo Huyn
Im đi.
(Một hồi im lặng. Cơn mưa vẫn ào ạt. Hai người ngồi cách nhau một khoảng. Min Jae nhìn ra ngoài, rồi quay sang.)
Kang Min Jae
(hỏi nhẹ)
Hồi sáng… cô khó ngủ à?
Lee Seo Huyn
(ngạc nhiên) Gì?
Kang Min Jae
Tôi nghe cô trở mình suốt. Cô có hay mất ngủ không?
Lee Seo Huyn
(ngồi yên vài giây, rồi lắc đầu)
Không hẳn. Chỉ là… hơi lạ chỗ. Với lại, có ai đó cứ ho nhẹ giữa đêm như đang cố gây chú ý.
Kang Min Jae
(cười khẽ)
Thật ra là tôi định rủ cô chơi cờ caro lúc 2 giờ sáng.
Lee Seo Huyn
(giật nhẹ khóe môi)
Anh bệnh thật.
(Mưa dần ngớt. Nhưng không khí trong chòi đã thay đổi. Không còn căng thẳng, mà thành… gì đó lạ lạ. Gần gũi. Và khó nói.)
Kang Min Jae
(nhìn cô, nhẹ giọng)
Tôi không nghĩ cô lại cứng đầu như vậy… nhưng cũng không nghĩ mình thấy ổn khi đi cùng cô.
Lee Seo Huyn
(cúi mặt, khẽ cười)
Đừng nói kiểu đấy. Nghe xong lại không ghét anh được nữa.
Kang Min Jae
(nhìn cô lâu hơn một chút)
Thế thì… cứ ghét tôi thêm vài chương nữa đi.
Comments