Sau buổi tối ấy, mối quan hệ giữa Lục Diệp và Vương Thiên Hạo trở nên… mơ hồ, khó xử.
Họ vẫn làm việc cùng nhau, vẫn trao đổi công việc hàng ngày, nhưng từng ánh nhìn, từng khoảnh khắc lặng thinh giữa họ dường như mang theo một điều gì đó chưa được gọi tên.
Lục Diệp bắt đầu nhận ra mình đang chú ý đến anh nhiều hơn mức cần thiết. Một cái liếc mắt từ anh cũng đủ khiến cô mất tập trung. Cô ghét cảm giác đó…
Một tuần sau, Thiên Hạo mời cô đi ăn tối. Không phải nhà hàng công ty hay nơi quen biết, mà là một góc nhỏ sang trọng, yên tĩnh, nơi cả hai có thể là chính mình mà không lo ánh mắt của người khác.
Không khí giữa họ lặng lẽ. Nhưng đó không phải sự im lặng của khoảng cách, mà là im lặng của những cảm xúc chưa kịp chạm thành lời.
Lục Diệp
(Mắt vẫn nhìn đĩa thức ăn, giọng nhẹ nhàng nhưng không giấu được sự bối rối)
Tổng giám đốc… anh luôn đối xử với tôi như vậy sao? Khiến mọi thứ trở nên khó xử mà không nói rõ điều gì?
Vương Thiên Hạo hơi nghiêng người về phía cô, ánh mắt sâu thẳm như muốn nhìn thấu mọi suy nghĩ của người đối diện.
Vương Thiên Hạo
Em thật sự không hiểu, hay đang cố tình không hiểu?
Lục Diệp giật mình, ngẩng lên. Ánh mắt anh lúc này không còn là sự nghiêm nghị thường ngày - mà là một sự chiếm hữu đầy mãnh liệt.
Anh đưa tay ra, chạm nhẹ vào tay cô. Ngón tay anh hơi lạnh, nhưng lòng bàn tay lại ấm áp kỳ lạ. Cô thoáng giật mình, nhưng không rút tay lại.
Vương Thiên Hạo
Tôi không quen vòng vo, Lục Diệp. Khi tôi quan tâm, nghĩa là tôi nghiêm túc. Khi tôi nhìn em nhiều hơn một nhân viên, nghĩa là... tôi muốn em.
Anh nói thẳng, không chút do dự. Câu từ sắc gọn như từng nhát cắt thẳng vào trái tim đang loạn nhịp của cô.
Lục Diệp lúng túng định rút tay về, nhưng anh đã giữ chặt hơn. Tay anh to và ấm, sự áp đặt dịu dàng khiến cô không dám thở mạnh.
Vương Thiên Hạo
Em khiến tôi phát điên đấy, Lục Diệp.
Giọng anh trầm khàn, như thể đang kìm nén điều gì đó sâu thẳm bên trong.
Vương Thiên Hạo
Ánh mắt em, giọng nói em, cả cái cách em lảng tránh tôi khi trái tim em bắt đầu loạn nhịp… Em nghĩ tôi không nhìn ra sao?
Lục Diệp sững người. Không khí giữa họ đột nhiên đặc quánh lại, như bị phủ bởi thứ cảm xúc nồng cháy mà cô không dám gọi tên.
Vương Thiên Hạo
Tôi là cấp trên của em, đúng. Nhưng khi ở trước mặt em…
Anh cúi người sát hơn, mắt không rời cô
Vương Thiên Hạo
Tôi chỉ là một người đàn ông đang phải đấu tranh từng giây để không kéo em vào lòng..
Anh đứng dậy, vòng ra sau lưng ghế cô, từng bước như dồn ép cô vào vùng cảm xúc nguy hiểm. Cô chưa kịp xoay người, anh đã nghiêng đầu, ghé sát tai cô, thì thầm bằng chất giọng khiến người ta không thể chống lại.
Vương Thiên Hạo
Nhưng tôi không thích kiềm chế. Nhất là với em.
Hơi thở anh phả lên da thịt mỏng manh phía sau tai cô, mang theo một dòng điện nhẹ khiến Lục Diệp toàn thân run lên. Cô cảm nhận được từng tế bào trong người đang phản ứng lại - không phải vì sợ hãi, mà vì khao khát không thể giải thích.
Vương Thiên Hạo
Em có thể giả vờ bình thản trong văn phòng.
Vương Thiên Hạo
Có thể lảng tránh ánh mắt tôi, tự nhủ rằng đây chỉ là công việc.
Vương Thiên Hạo
Nhưng em không thể lừa dối chính mình, Lục Diệp. Trái tim em, cũng đang đập loạn vì tôi, đúng không?
Lục Diệp muốn phản bác, nhưng cổ họng như nghẹn lại. Đôi má cô ửng hồng, ánh mắt mơ hồ, như thể lý trí đang cố vùng vẫy giữa một cơn bão cảm xúc.
Anh xoay người cô lại, chậm rãi nâng tay cô lên. Một nụ hôn khẽ chạm vào mu bàn tay - dịu dàng đến ám ảnh, nhưng lại mang theo sự chiếm hữu không thể nhầm lẫn.
Vương Thiên Hạo
Từ giờ,
Anh nói, mắt nhìn cô sâu đến mức khiến tim cô thắt lại.
Vương Thiên Hạo
đừng gọi tôi là tổng giám đốc nữa.
Vương Thiên Hạo
Gọi tôi là Thiên Hạo—người đàn ông sẽ khiến em quen với việc có anh trong cuộc sống này… từng ngày, từng đêm.
Comments