Oán Linh Trở Lại

Tiếng chuông gió treo trước cửa khẽ ngân lên từng nhịp chậm rãi, dù bên ngoài trời không một làn gió
Quang Anh đứng bất động trước tấm gương
Chữ viết trên mặt gương dần rỉ xuống như máu thật, nhỏ tong tỏng xuống sàn gỗ. Không khí trong phòng nặng trịch, ngột ngạt như bị bóp nghẹt bởi một bàn tay vô hình
Anh thở ra một hơi thật chậm, rút từ trong tay áo một tấm bùa giấy vàng đã ngả màu
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Là cậu thật à, Duy…?
Không có ai trả lời. Chỉ có bóng mình anh phản chiếu trên gương rồi đột nhiên, một cái bóng đen đứng sau lưng anh, mờ như khói
Quang Anh xoay phắt lại. Trống không
Soạt
Tấm rèm cửa bay vút lên. Một cơn gió lạnh từ đâu thổi tạt vào mặt, khiến anh phải khép mắt lại theo phản xạ
Khi mở mắt ra… gương đã sạch trơn. Mọi dấu vết biến mất như chưa từng có
Anh không lên tiếng. Không hoảng loạn. Chỉ quay người, bước đến bàn thờ gia tiên, châm ba nén nhang, cắm lên rồi lặng lẽ khấn
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tổ tiên chứng giám. Đứa con mang nghiệp đến đây, cầu xin khai mở lối xưa, tìm lại huyết ước bị vong
Gió như gào lên ngay khi nén nhang thứ ba vừa cắm xuống. Cả gian nhà run rẩy, cửa sổ đập rầm rầm, ánh lửa đỏ dưới bàn thờ bỗng bùng cháy lên, thiêu rụi ba tấm bùa trấn
Ngay sau đó, tiếng trẻ con cười khe khẽ vang lên. Rồi tiếng thì thầm
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Quang Anh… Quang Anh…
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em chờ anh mười hai năm rồi…
___________
Sáng hôm sau, Quang Anh tới lớp học bình thường một trường cấp ba nhỏ ở vùng trung du. Anh chẳng hòa đồng với ai. Lạnh lùng, ít nói, luôn đeo chuỗi hạt gỗ và mang một cuốn sổ bìa đen bên mình
Chỉ có hai người thi thoảng trò chuyện với anh Hải Đăng và Huỳnh Hùng, bạn học cùng lớp
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Ê, Quang Anh, lại mất ngủ nữa hả? Trông mặt mày như vừa gặp ma
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tao không gặp ma
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ma tự tìm tới
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Cái gì… thật luôn hả? Mày… mày thấy rồi à?
___________
Tối hôm đó, Quang Anh trở lại gian nhà thờ cũ của dòng họ. Anh rút cuốn sổ đen ra, lật đến trang có ký hiệu Kết Duyên Huyết Bùa
Ở góc sổ, một dòng chữ nhỏ bằng mực đỏ tự viết từ bao giờ hiện ra
"Nếu muốn giải huyết ước, phải đi tìm kẻ chết mà không siêu thoát"
"Duy đang đợi… ở nơi lần cuối anh gọi tên em"
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Lần cuối... là đêm cậu biến mất…
_____________
Rạng sáng, Quang Anh đến ngôi nhà cũ của họ Hoàng nơi từng là hiện trường vụ án năm nào. Dù đã bị bỏ hoang, không ai dám phá, người dân đồn rằng đêm nào cũng có tiếng trẻ con cười trong nhà
Anh đứng trước cửa, lấy ra một lá bùa vàng, niệm chú
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Thiên địa vô hình, bách quỷ vô tung. nhất tâm cầu đạo, mở cửa dương âm
Cánh cửa cọt kẹt mở ra…
Và trong bóng tối âm u ấy, một giọng thì thầm quen thuộc vang lên ngay sau lưng
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Quang Anh…
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em nhớ anh lắm…
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play