[DuongHieu] Tĩnh Dạ Chi Thực
[Phong Vũ] #3
Minh Hiếu thẫn ra vài giây
Trần Đăng Dương
Cậu "lặp lại, chậm rãi, như thể đang nếm từng âm tiết trên đầu lưỡi"
Trần Minh Hiếu
Ý cậu là sao?
Trần Đăng Dương
Là… tôi sẽ trả lời tất cả câu hỏi của cậu, nếu cậu chấp nhận để tôi hiểu hết về cậu
Trần Đăng Dương
Không giới hạn. Không giấu giếm. Không từ chối
Giọng hắn trầm thấp, nhưng vang lên trong căn phòng như thể từng từ đều có sức nặng, găm vào màng tai, cấy vào bên dưới lớp da
Trần Minh Hiếu
Tôi đến đây với vai trò phóng viên. Không phải– "cắn môi"
Trần Đăng Dương
Không phải con mồi? "cắt lời, nụ cười thoáng qua như dao lướt trên cổ"
Trần Đăng Dương
Mọi người khi đến đây đều là người chọn đi. Không ai bị ép cả. Nhưng cậu biết không, sự tò mò là cánh cửa… mở một chiều
Thanh Pháp vẫn đứng ở góc phòng, ánh mắt nửa thưởng thức, nửa thương hại
Trần Minh Hiếu
Tôi có thể rời khỏi đây bất cứ lúc nào "cắn răng"
Trần Đăng Dương
Ồ? "khẽ nghiêng đầu, chống cằm lên tay"
Trần Đăng Dương
Cậu chắc chứ?
Trần Đăng Dương
Thử bật điện thoại xem
Minh Hiếu móc điện thoại ra
Không có sóng. Không GPS. Không gì cả
Anh chuyển qua bản đồ offline. Dải đường mòn mà anh đi qua… đã biến mất
Trần Minh Hiếu
Cái xã này… "lùi lại một bước, ngẩng lên nhìn Đăng Dương"
Trần Minh Hiếu
không tồn tại thực sự sao?
Trần Đăng Dương
Không "nhắm mắt, mỉm cười"
Trần Đăng Dương
Nó không thuộc về bản đồ. Nó thuộc về trí nhớ. Và trí nhớ… thường mục ruỗng¹
Minh Hiếu thở gấp. Anh muốn chạy. Nhưng chân như bị đóng đinh. Và trong khoảnh khắc ấy Đăng Dương đứng dậy
Hắn tiến lại gần. Cao hơn anh tưởng. Bóng hắn phủ xuống như một cái bóng của thứ không phải người
Trần Đăng Dương
Mùi của cậu… "ghé sát, ngửi lấy không khí quanh cổ Hiếu"
Trần Đăng Dương
Vẫn còn sạch sẽ lắm. Cậu chưa dính gì từ nơi này cả
Trần Minh Hiếu
Cậu đang làm cái quái gì vậy?
Trần Đăng Dương
Đang xác định độ tươi của con mồi
Trần Đăng Dương
À không. Của ký ức, tôi nhầm
Đăng Dương cười khẽ, rồi quay lưng đi
Trần Đăng Dương
Thanh Pháp sẽ đưa cậu về phòng. Nghỉ đi. Khi nào sẵn sàng để 'trao đổi', tôi sẽ biết
Rồi hắn biến mất sau cánh cửa gỗ nặng, không phát ra một âm thanh nào.
Căn phòng lại rơi vào im lặng
Chỉ còn lại Minh Hiếu và ánh mắt khó đoán của Thanh Pháp
đá đì
Và trí nhớ… thường mục ruỗng¹ : là trí nhớ thường dần mai một, dễ quên
Comments
ume HTH🦀
áaaaaaaa đọc đầu lun nè
2025-05-21
2
Bii buồn ngủ ròii💤
Mới đọc ở trên mà giờ xuống đây tự nhin tongtai bị mất kết nối…
2025-05-22
1
Yumee ✨
chịt ☺️
2025-06-02
2