Từ sau hôm đó, giữa Huy và Hiếu có một điều gì đó đã thay đổi. Không phải rõ ràng lắm – không ai nói ra điều gì cụ thể, nhưng mỗi cái nhìn, mỗi nụ cười đều trở nên thân thuộc hơn.
Hiếu bắt đầu ngồi cạnh Huy vào giờ ra chơi. Hiếu vẫn ít nói, nhưng không còn ngại ngùng như trước. Có lần Huy hỏi:
Hoàng Đình Huy
Hồi đó… cậu viết trong nhật ký là ai vậy?
Hiếu cúi mặt, mím môi, rồi khẽ đáp :
Hoàng Minh Hiếu
Là cậu..
Huy im lặng một lúc. Không phải vì ngạc nhiên, mà là vì… tim Huy đập mạnh đến mức không nói nên lời.
Hoàng Đình Huy
Cậu ngốc quá , sao phải giấu kỹ thế?
Hiếu cười nhẹ, mắt nhìn ra sân trường
Hoàng Minh Hiếu
Vì tớ sợ mất cậu, dù khi đó tớ chưa có gì cả...
Huy khẽ đưa tay đẩy vai Hiếu
Hoàng Đình Huy
Thế giờ cậu có rồi nhé !
Hiếu quay sang nhìn Huy , ngơ ngác. Huy nhìn thẳng vào mắt Hiếu
Hoàng Đình Huy
Có tớ..là bạn...là… gì đó cũng được.
Hiếu bật cười. Đó là lần đầu tiên tôi thấy Hiếu cười to như thế. Không còn là ánh nhìn rụt rè, mà là một nụ cười thật sự – nhẹ nhõm, vui vẻ và chân thành.
Từ đó, ngày nào cũng có một tờ giấy nhỏ được gấp gọn đặt vào ngăn bàn Huy Là “tin nhắn” của Hiếu :
1 . "Hôm nay cậu cười khi nghe thầy kể chuyện. Cười dễ thương lắm.”
2. “Tớ làm bánh cookie nè, cậu thử nha (dù nó hơi cháy chút xíu).”
3. “Tớ thích cách cậu nói chuyện với mấy bạn khác. Rất nhẹ nhàng.”
Mỗi lần đọc là mỗi lần Huy thấy tim mình rung lên nhẹ nhẹ. Huy cũng bắt đầu trả lời bằng giấy nhắn:
“Cookie cháy nhưng ăn được. Lần sau nhớ đừng nướng quá tay.”
“Cậu viết chữ đẹp thật đấy. Dạy tớ viết không?”
“Cảm ơn vì đã luôn âm thầm bên tớ.”
Thời gian trôi qua, Hiếu Huy vẫn là “bạn thân” trong mắt mọi người. Nhưng với Huy , Hiếu là người đặc biệt. Là người biết lắng nghe, biết im lặng đúng lúc, và cũng là người khiến Huy thấy được trân trọng.Dù không có lời tỏ tình, không có nắm tay, không có trái tim vẽ bằng màu hồng… nhưng Huy biết, giữa Huy và Hiếu là một điều gì đó rất đẹp.Một tình cảm dịu dàng.
Comments