Chương 2

Chiều hôm ấy, mây lững lờ trôi qua mái trường
Ánh nắng nhạt phủ lên những dãy bàn gỗ cũ kỹ trong thư viện.
Không gian yên tĩnh như thể từng trang sách cũng đang thở khẽ.
_
Lâm Tịch Vân ngồi trong góc khuất gần cửa sổ.
Một tay cô lật sách, tay còn lại giữ cây bút bi đang ngừng lại trên tập vở ghi chú Hóa học.
Lâm Tịch Vân
Lâm Tịch Vân
Mình phải hiểu cho bằng được cái phương trình này... /Cắn nhẹ bút/
Lâm Tịch Vân
Lâm Tịch Vân
Lần sau thi chắc chắn phải vượt hắn.
Cạch!
Cánh cửa thư viện mở ra.
Cùng với tiếng bước chân rất quen – trầm, đều và tự tin.
Cô ngẩng lên. Và đúng như linh cảm.
Lục Trạch Dương.
Áo đồng phục buông nhẹ, tay đút túi quần, đeo tai nghe một bên tai và trong tay là… quyển sách nâng cao Vật lý.
Lâm Tịch Vân
Lâm Tịch Vân
" Thiên tài giả tạo lại tới rồi. "
Chỉ có điều… chỗ ngồi duy nhất còn trống
Chính là chiếc bàn ngay trước mặt cô.
Cậu liếc mắt nhìn quanh, rồi thản nhiên ngồi xuống
Như thể mọi thứ đã sắp đặt sẵn.
Ánh mắt lướt qua cô một giây, đủ để cậu cong nhẹ khóe môi:
Lục Trạch Dương
Lục Trạch Dương
Ồ? Học bá hạng nhì cũng thích ngồi ở đây sao?
Lâm Tịch Vân
Lâm Tịch Vân
Tôi tới đây trước. /Ánh mắt trong vắt ánh lên vẻ khó chịu/
Lâm Tịch Vân
Lâm Tịch Vân
Không ai cấm hạng nhất ngồi sau.
Lục Trạch Dương
Lục Trạch Dương
Cũng đúng.
Lục Trạch Dương
Lục Trạch Dương
Nhưng mà ngồi trước tôi, có sợ áp lực không?
Lâm Tịch Vân
Lâm Tịch Vân
Chỉ sợ cậu nhìn bài tôi thôi.
Lục Trạch Dương
Lục Trạch Dương
Tôi mà phải nhìn bài cậu à?
Lục Trạch Dương chống cằm, giọng trầm trầm
Lục Trạch Dương
Lục Trạch Dương
Tôi học trước cậu ba trang rồi đấy.
Lâm Tịch Vân
Lâm Tịch Vân
Tự tin thái quá cũng là bệnh đấy. /Lườm/
_
Không khí giữa hai người như giăng đầy tia lửa, chỉ thiếu một đốm chạm vào là bùng cháy.
Ngay lúc ấy, một quyển sách trên kệ phía sau rơi xuống. Lâm Tịch Vân giật mình quay lại.
RẦM!
Do phản xạ quá nhanh, cô đứng dậy
Nhưng va ngay vào mép bàn… và hơn hết, đổ cả ly nước đang mở nắp lên sách của cậu.
Cả hai cùng sững lại.
Lục Trạch Dương nhìn quyển sách ướt sũng của mình, rồi nhìn sang cô.
Lục Trạch Dương
Lục Trạch Dương
Cậu...
Lâm Tịch Vân lúng túng:
Lâm Tịch Vân
Lâm Tịch Vân
Tôi… tôi xin lỗi, tôi sẽ… lau ngay!
Cô cuống quýt lấy khăn giấy, luống cuống đến nỗi suýt làm rơi cả túi bút.
Lục Trạch Dương nhìn cô một lúc, rồi bất ngờ bật cười nhẹ.
Lục Trạch Dương
Lục Trạch Dương
Lần đầu thấy học bá nhì lúng túng đến đáng yêu vậy đấy.
Lâm Tịch Vân
Lâm Tịch Vân
Ai… ai đáng yêu chứ! /Mặt đỏ bừng/
Lục Trạch Dương
Lục Trạch Dương
Là cậu.
Tim cô đập lỡ một nhịp.
Lâm Tịch Vân quay đi, cắn môi, nhét khăn giấy vào túi, cố giữ giọng bình tĩnh:
Lâm Tịch Vân
Lâm Tịch Vân
Không nói nữa! Tôi về lớp đây!
Và cô chạy đi.
_
Còn lại mình Lục Trạch Dương trong thư viện, tay lật lại trang sách ướt nước, khóe môi cong nhẹ:
Lục Trạch Dương
Lục Trạch Dương
Không ghét nữa thì sao nhỉ?

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play