[JsolNicky] Chồng Yêu~Em Hối Hận Chưa ?
2.
Món canh rong biển nguội lạnh trên bàn
Sơn ngồi ở đầu bàn, tay gõ nhẹ lên điện thoại, mắt không rời màn hình.
Đã ba mươi phút kể từ lúc hắn về nhà, nhưng ngoài câu hỏi " Ăn gì chưa " thì tuyệt nhiên không còn lời nào nữa.
Hào ngồi đối diện với hắn, yên lặng quan sát
Nếu trước kia, chỉ cần một câu nói của Thái Sơn cũng đủ để khiến cậu điên đảo thì bây giờ...
Hắn nói câu nào, cậu càng kinh tởm câu đó.
Trần Phong Hào
" Hồi đó mình khờ dại đến mức nào chứ ? "
Trần Phong Hào
" Chỉ cần hắn ta chịu về nhà thì có làm chó cũng thấy đủ "
Không còn tìm cách bắt chuyện
Cũng không còn nấu món hắn thích
Không còn chủ động hỏi han mỗi khi hắn về trễ.
Nguyễn Thái Sơn
Sao không nói gì?
Sơn ngẩng đầu, ánh mắt vô thức liếc sang Hào
Tay bắt đầu động đũa, gắp từng miếng hành trong tô phở hắn mua bên ngoài về.
Đơn giản là vì không muốn ăn cơm cậu nấu
Trần Phong Hào
Em muốn anh nói gì ?
Hào trả lời, môi cong lên, nhưng chẳng mảy may quan tâm đến hắn. Chỉ lặng lặng nhìn món canh mình nấu
Ánh mắt cậu sâu, như một cái giếng không đáy vậy.
Một ánh mắt mà Sơn chưa từng thấy trước đây
Nguyễn Thái Sơn
Hôm nay anh lại giận tôi vì chuyện tôi không đưa đi làm à?
Trần Phong Hào
Anh đâu có lí do gì để giận em
Hào đứng dậy, kéo ghế nhẹ nhàng
Trần Phong Hào
Anh chỉ mệt
Trần Phong Hào
Mệt vì cứ mãi đợi một người chẳng bao giờ quay lại nhìn mình
Hào xoay người, đi thẳng lên phòng. Để lại Sơn ngồi lặng thinh ở đó.
Trần Phong Hào
" Ngu ngốc "
Hào tự chửi bản thân cậu, đi ngang qua phòng Sơn - căn phòng mà cậu không bao giờ được vào
" Tôi cấm anh bước nữa bước vào phòng tôi "
" Biến xuống căn phòng phía dưới mà ngủ "
Trần Phong Hào
" Haha... "
Trần Phong Hào
" Vui nhỉ, mình từng rất muốn vào căn phòng đó "
Trần Phong Hào
" Nhưng ngay lúc này... mình thấy nó không đủ sạch để bước vào "
Rồi Hào từng bước tiến thẳng về căn phòng ở cuối dãy
Phía dưới nhà, Sơn ngồi im...
Nguyễn Thái Sơn
Anh ta bị gì vậy ?
Hắn trầm ngâm, suy nghĩ câu mà cậu đã nói.
Sơn ngồi một lúc lâu, điện thoại đặt bên cạnh tô phở mà không mở.
Trong lòng bỗng có khoảng trống kì lạ - như thể đã bỏ lỡ thứ gì quan trọng
Chỉ là...hắn chưa biết rằng, thứ hắn đang sắp mất, là điều mà hắn dã từng ném đi một cách vô tâm nhất.
Cảm giác khó chịu dâng trào. Tô phở ấm nóng cũng không thấy ngon nữa.
Hắn chỉ đành đổ tô phở đó, như cái cách hắn hất đổ chén cơm của chính mình.
__________E N D__________
Comments
TranHaiHuyenn🌊
Bị đẹp trai á
2025-06-03
1