[CHU TẢ] KHOẢNG CÁCH GIỮA CHÚNG TA
3 - Người cũ không mời mà đến
Sân trường sớm tinh mơ, nắng dịu. Gió thổi nhẹ qua tán cây bằng lăng đã bắt đầu lấm tấm nụ tím. Tả Hàng bước chầm chậm đến lớp với tâm trạng...chẳng biết nên vui hay lo.
Hôm qua là "đại hội nhận mặt" bất đắc dĩ, còn hôm nay cậu chỉ muốn yên ổn. Nhưng khi vừa đặt chân vào lớp, mọi thứ như tan biến ngay.
Chu Chí Hâm đã ngồi trong lớp từ lúc nào, tay chống cằm, mắt nhìn thẳng về phía Tả Hàng, không rời nửa giây.
Tả Hàng
Mình chỉ muốn làm học sinh bình thường...sao khó vậy trời /lẩm bẩm/
Hàn Cao Lãnh
Học sinh mới đến rồi à. Chuẩn bị chịu trận đi /chống cằm cười cợt/
Bạch Nhất Thiên
Lúc mới vào, Chu Chí Hâm cũng nhìn tao kiểu đó /nhàn nhã/
Bạch Nhất Thiên
Mà sau đó là đánh /ngừng một nhịp/
Giờ học bắt đầu. Tả Hàng ngồi im thin thít. Còn ánh mắt Chu Chí Hâm thì vẫn như tia laze dính chặt vào gáy cậu.
Giờ ra chơi. Vừa bước ra khỏi lớp chưa đầy năm bước, Tả Hàng đã bị ai đó túm cổ áo lôi đi.
Tả Hàng
Ơ! Ơ khoan! Ai vậy?! /quay lại/
Không ai khác ngoài Chu Chí Hâm.
Tả Hàng
Đi đâu? Không được! Tao còn chưa...
Chu Chí Hâm
Không có "tao" gì hết. Im miệng và đi /liếc mắt/
Thế là Tả Hàng bị dắt thẳng lên sân thượng.
Sân trường, gió lồng lộng. Có vẻ như đây là nơi quen thuộc của Chu Chí Hâm.
Chu Chí Hâm
Sao tránh mặt tao?
Tả Hàng
Đâu có...đâu có đâu...
Chu Chí Hâm tiến lại gần.Tả Hàng lùi lại. Cứ thế cho đến khi lưng cậu đụng hàng rào sân thượng.
Tả Hàng
K-không phải tao tránh...mà là...là tao sợ...
Chu Chí Hâm
Tao dọa mày đến vậy à?
Tả Hàng ngơ ngác. Chu Chí Hâm nhếch mép.
Chu Chí Hâm
Sợ tao, thì đừng để ai khác lại gần mày. Đặc biệt là...cái tên Nhất Thiên đó.
Ở phía dưới sân trường, Hàn Cao Lãnh và Bạch Nhất Thiên cùng ngước lên sân thượng.
Hàn Cao Lãnh
Ổng lại lôi nhóc Hàng lên đó nữa rồi.../nheo mắt/
Bạch Nhất Thiên
Ừ. Nhưng lần này...hình như không phải để đe dọa.
Hàn Cao Lãnh
Ghen? /nhướng mày/
Bạch Nhất Thiên
Tụi nó mới gặp nhau chưa đầy 48 giờ. Nhưng không loại trừ khả năng /bình thản/
Hàn Cao Lãnh
Vậy mày thì sao?
Bạch Nhất Thiên
Tao thì đang nhìn một người không nhận ra tao đang nhìn.
Câu nói lửng lơ. Hàn Cao Lãnh quay lại, bắt gặp ánh mắt Thiên đang nhìn mình.
Hàn Cao Lãnh
Mắt mày dạo này bị gì hả?
Bạch Nhất Thiên
Bị mày làm chói.
Tả Hàng
Vậy là...anh ghen với Bạch Nhất Thiên?
Chu Chí Hâm
Tao không ghen. Tao chỉ...khó chịu /sụp mắt nhìn xuống/
Tả Hàng
Vì tao nói chuyện với nó?
Chu Chí Hâm không trả lời. Mà chỉ đứng yên rất lâu, đến mức Tả Hàng tưởng mình đã nói gì sai.
Chu Chí Hâm
Tả Hàng...tao biết mày từ trước rồi.
Tả Hàng
Biết từ...trước? /tròn mắt/
Chu Chí Hâm
/khẽ gật/ Hồi cấp 2, tụi mình thi đấu giao lưu ở giải Toán thành phố. Mày thắng tao. Từ lúc đó, tao nhớ mặt mày.
Tả Hàng
...Là cái lần thi online có đề "bẫy" cuối cùng?
Chu Chí Hâm
/gật đầu/ Mày là đứa duy nhất giải được.
Tả Hàng
Trời ơi...vậy là từ hồi đó...
Chu Chí Hâm
Mày thì không nhớ, còn tao thì nhớ quá rõ.
Gió thổi mạnh. Nhưng trong lòng Tả Hàng lúc này, có cái gì đó đang lặng lẽ ấm lên.
Comments