[ ĐN Hoa Sơn Tái Khởi ] Đạo Trưởng À, Nghiêm Túc Lên !!
Chương 1
Tịch Dương một con nhỏ hai mươi chính tuổi làm giáo viên dạy võ nhưng lại có sở thích ăn nằm rồi làm biếng ở nhà, và điều cô thích làm nhất đó là vừa uống trà tắc vừa đọc tiểu thuyết kiếm hiệp.
Và " Hoa Sơn Tái Khởi" bộ truyện mà cô nghĩ là hài hước khi vừa đọc mấy chương đầu .....
Tịch Dương cười ha hả khi đọc mấy dòng chữ trên điện thoại và hai tay nhấn lia lịa để gõ bình luận như gió......Mọi thứ thật bình thường cho đến khi cô đọc từ chương 200 trở về sau......
Tịch Dương
Trời ơi—... Hic...... cái éo gì đây trời!!
Tay cầm khăn giấy đã nhăn nhúm cô sụt sùi lâu nước mũi và nước mắt, Tịch Dương chớp chớp đôi mắt sưng húp tiếp tục nhìn vào điện thoại rồi chẳng biết nghĩ gì mà lại khóc oà lên
Tịch Dương
Tưởng đâu truyện hài nên mình mới xem rốt cuộc, oaaa... Vô phước lắm mới đọc phải bộ truyện thế này!!!!
Hoa Sơn Tái Khởi bộ truyện mà Tịch Dương coi trong lúc rãnh rỗi để giết thời gian , ban đầu cô chỉ tính đọc cho có nhưng lại không ngờ nội dung câu chuyện lại quá lôi cuốn khiến cô đọc mãi chẳng dứt được.
Khi mới coi cô cứ nghĩ đây sẽ là một bộ truyện khá hài hước cho đến khi lúng vào quá sâu. Tịch Dương mới thật sự nhận ra đây là một bộ truyện hài cốt thì cô đã chẳng dứt ra được nữa.
Đương lúc khóc mệt Tịch Dương liền nằm vật ra giường ngủ mất.
Và khi mở mắt ra lần nữa cô chợt nhận ra mình xuyên vào chính bộ truyện mình đang đọc......
Kể từ ngày xuyên vào hoa sơn tái khởi. Một cái chớp mắt đã là 23 năm
Và Tịch Dương 26 tuổi với thân phận cung chủ ,người đứng đầu một đế quốc . Đang điên cuồng mở đường cho những người bằng hữu lấy đầu Thiên Ma.
Tác giả
toi nghĩ là Thanh Minh và Tịch Dương cx sống độ hơn chục tuổi rồi mà thôi cứ nghĩ là mẻ 26 đi he
Tác giả
Mà Tịch Dương lớn hơn Thanh Minh 5 tuổi nhé
Khắp nơi tràn ngập mùi máu tanh tưởi .
Vô số thi thể không còn nguyên vẹn chồng chất và rải rác khắp nơi .
Tịch Dương
' thật ghê tởm '
Một con mắt còn lại của cô chỉ nhìn thấy một màu đỏ thẫm.
Tịch Dương quật mạnh cây roi dài, chặt đứt cánh tay và đánh bay môn đồ ma giáo cuối cùng vừa ghim bàn tay với móng vuốt sắc lẹm vào bụng mình.
Nhìn bàn tay đang treo lủng lẳng ngay bụng . Cô mạnh bạo nắm lấy rồi kéo ra, màu máu đỏ thẫm cũng từ đó mà chảy ồ ạt .
nhìn bàn tay run run của bản thân Tịch Dương hiểu được rằng cô không còn trụ được bao lâu nữa.
hai mắt cô láo liên nhìn quanh , thấy hình như mình là một trong những người còn sống tới giờ thì thầm cười khẩy.
Tịch Dương
' khư khư khư Mình tài thật!!, còn sống đến tận bây giờ cơ đấy '
Ở không xa , Tịch Dương có thể thấy hai kẻ thân tàn ma dại không khác gì mình đang đánh nhau đến chết. Hiển nhiên hai kẻ đó một là Mai Hoa Kiếm Tôn một là Thiên Ma lừng danh thiên hạ.
Tịch Dương
' hộc! Ban đầu mình cứ nghĩ nếu như hợp lực với cả thế lực của mình thì Hoa Sơn có thể nắm chắc phần thắng trong đại chiến Thiên Ma '
Tịch Dương
' Nhưng có vẻ mình đã quá tự tin rồi '
Tịch Dương
' Chậc— Mình không ngờ tên khốn đó lại mạnh như thế đấy !'
Tịch Dương
' A ... Hình như họ giải quyết xong rồi nhỉ?!. Qua đó xem thử vậy '
Cô lê lết thân thể tàn tạ của mình, từng bước đi khập khiễng tiến tới chỗ Thanh Minh đang quỳ rạp xuống đất.
Từ lúc đọc Hoa Sơn Tái Khởi , Tịch Dương đã có một sự yêu thích rất đặc biệt dành cho Thanh Minh trên cương vị là một độc giả. Đó là chưa nói đến khoản thời gian cô xuyên vào Hoa Sơn Tái Khởi.
Tịch Dương
/ khó khăn kéo lê một bên chân đến gần Thanh Minh/
Tịch Dương
' Rốt cuộc..... Mình cuối cùng cũng phải chết.'
Tịch Dương cô, không bao giờ sợ chết.... ít nhất thì bây giờ cô nghĩ vậy.
Cô không muốn sống một cuộc sống mà các huynh đệ chiến hữu xung quanh mình điều đã chết. Tịch Dương không muốn một cuộc sống cô đơn như thế, cho nên cô nghĩ nếu như tất cả mọi người đã chết thì cô cũng chẳng luyến tiếc điều gì trên thế giới này cả.
Thanh Minh đã phải trải qua điều đó....
Một cuộc sống với những gánh nặng trên vai.
Cùng những kí ức về anh em huynh đệ của chính mình.
Thanh Minh đã một mình, chịu đựng sự cô đơn như thế. Vậy nên khi nghĩ đến Thanh Minh phải chịu đựng những điều đó cô đã cảm thấy chạnh lòng....
Nghĩ đến cảnh khi cô chết đi và cùng các anh em tung tăng vui vẻ trên thiên đường. Còn thằng nhóc Thanh Minh lại phải vật vã dưới nhân gian cô đã không đành lòng.
Dù sao thì Thanh Minh cũng chỉ là một tên nhóc trong cái thân thể vạm vỡ đó mà thôi ....
Tịch Dương ngồi xuống trước mặt Thanh Minh, cô quan sát và nhìn tình trạng của hắn.
Tịch Dương
' hừm..... Tình trạng cơ thể đã tệ đến thế mà hắn vẫn có thể vung kiếm chém phăng cái đầu của Thiên Ma cho được. Quả đúng là tên điên của Hoa Sơn mà haha '
Tịch Dương
/ huơ huơ tay trước mặt Thanh Minh/
Thấy hắn mãi không động đậy, Tịch Dương bèn vươn tay định vuốt một bên mái của hắn lên nhìn thử.
Bất ngờ cô nhìn thấy ánh mắt sắc bén của hắn nhìn mình thì giật bắn cả mình.
Tịch Dương
Ặc!!!! Giật hết cả mình!!!
Tịch Dương
Bộ không thể nhìn người khác một cách bình thường một xíu à!! Cái tên tiểu tử chết tiệt này!!
Thanh Minh
Chứ không....bà.... lại tính động tay động chân nữa à!!
Tịch Dương
Hơ hơ.... Hệ nghĩ nhiều quá rồi, ta chỉ muốn xem đệ đã thật sự yên giấc ngàn thu chưa, để ta thử xem ta có thể kiếm được bao nhiêu đồng vàng trên người đệ .
Thanh Minh
Khục! khục— đệ.....chắc không trụ nổi được nữa đâu.
Thanh Minh
Vậy mà tỷ lại không thể thốt ra được một câu nghe mát lòng một chút sao ?
Tịch Dương
Ôi trời nghe đệ nói gì kìa!! Bộ muốn ta đây nói lời hay ý đẹp thì ta phải làm chắc!!
Thanh Minh
Ha— im lặng một chút đi ..... Đệ muốn ngủ một chút.
Thanh Minh
ta chỉ ngủ một chút thôi......
Thanh Minh
cho nên .....tỷ đừng có mà ồn nữa....
Tịch Dương nhìn Thanh Minh đã khép chặt mắt,nằm trên mặt đất từ khi nào. Thoáng trong mắt có một chút buồn rầu...
Tịch Dương còn đang định nói gì đó nhưng lại đột ngột cảm nhân được cơn đau từ ngực và một dòng nước đột ngột trào lên từ cổ họng.
ngay lập tức một dòng máu ồ ạt tràn ra từ miệng Tịch Dương.
Biết rằng mình cũng chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa thì cô cũng sẽ chết nhưng dòng máu đen kịt cùng mùi vị tanh tưởi trong miệng khiến cô cảm thấy thật buồn nôn .
Tịch Dương
' Vị tệ quá... Tại sao sắp chết cũng chẳng thể sạch sẽ một chút nhỉ.'
Tịch Dương
' Mình cũng muốn nằm một chút..... Nhưng mà xung quanh chẳng có nổi một miếng đất không dính máu để mà nằm , đúng là tệ thật.'
Nghĩ đến đây Tịch Dương không thể ngăn được hai mí mắt nặng trĩu của mình. Và cho đến khi nó hoàn toàn đóng chặt thì cô cũng đã mất đi ý thức.
Comments
Phương Linh Lê
ơ bà ơi. minh minh ở kiếp 1 hơn 80 tuổi mà
2025-06-08
0
Kami
Tác giả đã cho chúng ta một câu chuyện đầy cảm xúc 💛💛
2025-05-24
1