|Văn Hiên/文轩 | Xuyên Sách:Tiểu Tống!Đừng Cứng Đầu Nữa.Yêu Nhau Đi!
Chương 3
Hôm nay là buổi học đầu tiên sau khi xuyên sách
Em- Người từng là sinh viên năm cuối, tỉnh lại trong thân xác một nhân vật tai tiếng trong cuốn tiểu thuyết cẩu huyết . Cái tên mà chỉ cần nhắc đến là ai cũng nhíu mày
Em không muốn làm cái dạng người đó
Nhưng sáng nay, em buộc phải bước chân vào lớp học với thân phận ấy. Và em không có hứng thú với việc nhập vai.
Lớp học ồn ào khi em vừa bước vào. Một vài ánh mắt liếc nhìn, xầm xì
học sinh
Tới rồi kìa // mỉa mai//
hs
Chắc lại xin xỏ để được ngồi với anh Lưu
Em không nói gì. Đi thẳng về chỗ ngồi trong góc cuối lớp, thả người xuống ghế như thể mệt mỏi với chính sự tồn tại của mình
Cả buổi học, em im lặng. Không phát biểu. Không liếc nhìn ai. Tay lật sách, mắt nhìn thẳng lên bảng nhưng rõ ràng chẳng để tâm. Không có lấy một lời độc miệng, không có biểu cảm khoa trương. Em yên lặng đến mức khiến người ta khó chịu
hs
Lạ ha? nay nó không ý kiến gì kìa
học sinh
Ê! Không có ý kiến gì hả
Tống Á Hiên -em
Không cần thiết
// không ngẩng đầu//
Sự im lặng phủ xuống lớp. Những người chờ đợi màn làm trò quen thuộc bỗng thấy hụt hẫng, nhưng cũng thấp thỏm khó hiểu
Tiếng chuông báo giờ ra chơi vang lên. Cửa lớp vừa bật mở
Ngay lập tức, không khí như bị khuấy động. Mọi ánh mắt đổ dồn ra cửa
Ai cũng nhốn nháo đứng lên . Riêng chỉ có một người không thèm nhúc nhích
Em ngồi yên. Tay vẫn chép bài. Mắt không liếc nhìn. Mặt không đổi sắc.
học sinh
Ô ! Người yêu đến kìa! Không nháo nhào ra à
// cố gắng nói to//
hs
Hôm nay bị anh Lưu lơ quá nên dỗi hả
Giọng nói ấy… không còn chói tai, không còn kiểu cách, cũng không cố tình làm màu. Chỉ là một từ duy nhất, nhẹ như gió thoảng, nhưng đủ khiến cả phòng học rơi vào im lặng kỳ lạ
Nhân vật vốn cũng là học sinh xuất sắc, điểm luôn nằm trong top đầu. Nhưng chẳng ai nhớ điều đó. Vì cái tên ấy chỉ gắn liền với hai điều: độc miệng và… bám lấy Diệu Văn
Người kia ngồi thẳng lưng, ánh mắt sắc lạnh, không hề có lấy một gợn cảm xúc. Không chạy lại. Không nhìn anh như cứu tinh. Cũng không gọi tên anh như mọi ngày
Lưu Diệu Văn-anh
// bước gần đến //
Á Hiên?
Tống Á Hiên -em
//ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt anh, chậm rãi nói//
Tống Á Hiên -em
Người giỏi… không cần dựa hơi ai
Một lời nói, mà như lưỡi dao cắt đứt mọi ảo tưởng về Á Hiên cũ rích kia
Anh đứng lặng một lúc, ánh mắt hơi trầm xuống
Nhưng lại ở đó . Nhìn em một lúc lâu
Người trước mặt rõ ràng là Á Hiên , nhưng lại như biến thành một người khác : tỉnh táo, im lặng, và nguy hiểm. Không còn ánh mắt cố tình làm nũng, không còn giọng điệu mềm nhũn như kẹo kéo
Chỉ còn lại một học bá lạnh lùng, ngồi nghiêm chỉnh với vở bài ghi chép chỉnh tề đến mức… khiến người ta không thể rời mắt
Lưu Diệu Văn-anh
//khẽ nghiêng đầu, giọng trầm khàn có chút châm chọc//
Lưu Diệu Văn-anh
Ơ, hôm nay không đòi ngồi cạnh tôi nữa à? Tỉnh rồi?
Tống Á Hiên -em
// ngẩng lên, ánh mắt bình thản//
Tống Á Hiên -em
Ngồi gần cậu... giảm chỉ số thông minh của tôi. Tạm thời chưa muốn liều
Một cú đâm không hề nhẹ. Vài học sinh nín cười, quay đi. Diệu Văn hơi nhướng mày. Không phải vì tổn thương, mà vì thú vị
Lưu Diệu Văn-anh
// cười nhạt//
Lưu Diệu Văn-anh
Ồ? Vậy hôm qua ai nhắn tôi 23 tin? Muốn giả vờ cũng nên có quá trình chứ?
Tống Á Hiên -em
// không thèm nhìn//
Tống Á Hiên -em
Tôi lỡ tay xóa sạch rồi. Muốn lấy lại thì thử nhờ cảnh sát mạng xem
Lưu Diệu Văn-anh
//Nheo mắt, khẽ gật đầu//
Lưu Diệu Văn-anh
Giỏi lắm. Diễn sâu đến vậy, cẩn thận tôi lại tin thật
Tống Á Hiên -em
Tôi không cần cậu tin. Chỉ cần tôi không thấy bản thân ngu xuẩn là đủ
Lần này, anh im lặng rất lâu
Lưu Diệu Văn-anh
*Có gì đó… đang thay đổi.*
Và anh, lần đầu tiên, thấy mình muốn nhìn lâu hơn một chút
Anh rút tay khỏi túi quần, hơi nghiêng người, giọng trầm thấp gần như thách thức
Lưu Diệu Văn-anh
Được. Tôi sẽ chờ xem, học bá Tống này… có thể lạnh lùng được bao lâu
Tống Á Hiên -em
// cười khẩy// Lâu hơn cậu tưởng. Cứ đếm đi
Comments
Giang Nguyệt Anh
Ôi thế quái nào cái góc nghiêng này tôi lại nhìn ra Tiểu Ya Ya nhà mình
2025-06-23
2
Luuu#
Thay đổi nhiều luôn ấy chứ
2025-06-23
1