Vừa bước vào phòng, em sững người khi thấy bà nằm bất động dưới sàn. Tim em đập loạn, cổ họng nghẹn lại. Không kịp nghĩ nhiều, em vội móc điện thoại ra gọi cấp cứu, tay run lên vì lo sợ. Em chỉ biết cầu trời bà sẽ không sao
Xe cấp cứu đến và đưa bà đi
Trên đường đi em chỉ bt cầu nguyện mong bà sẽ không sao
——————
Bệnh viện
Sau khi đc đưa đến bệnh viện bà đc các bác sĩ khám
Trần Minh Hiếu
// lo lắng//
Bác sĩ
// bước ra ngoài //
Thấy bác sĩ đi ra em liền chạy đến và hỏi tình trạng bệnh của ng bà
Trần Minh Hiếu
Bà cháu có sao không ạ ?
Bác sĩ
Tạm thời thì bà cháu ngất chỉ do tụt huyết áp nhưng cần phải ở lại theo dõi thêm
Trần Minh Hiếu
Dạ vâng
Trần Minh Hiếu
Cháu cảm ơn
Bác sĩ
Ừ
Bác sĩ
// đi //
Sau khi bác sĩ nói bà chỉ bị ngất do tụt huyết áp, không nguy hiểm gì. Em nhẹ cả người, nước mắt vẫn còn đọng trên má nhưng lòng thì nhẹ nhõm hơn hẳn
Em bước vào phòng bệnh của ng bà
Em nắm tay bà, thở phào, chỉ cần bà không sao là đủ rồi
Trần Minh Hiếu
Bà đừng bỏ cháu đi giống như ông nhé // nghẹn ngào //
Em ngồi cạnh bà một lúc vì quá mệt nên đã thiếp đi lúc nào không hay
—————-
Lúc em tỉnh dậy thì đã là chiều muộn
Trần Minh Hiếu
Muộn vậy rồi à
Trần Minh Hiếu
// đứng dậy//
Trần Minh Hiếu
Mình phải đi mua cháo cho bà
Vừa hay lúc này bà em vừa tỉnh
Bà-em
// từ từ mở mắt //
Bà-em
H-Hiếu
Trần Minh Hiếu
Bà tỉnh rồi ạ
Bà-em
// gật đầu nhẹ //
Trần Minh Hiếu
Vậy bà ở đây chờ cháu xíu đc không??
Trần Minh Hiếu
Cháu đi mua cháo cho bà
Bà-em
C-cháu đi đi
——————-
Sáng
Hnay An và Duy đi cùng ny của họ nên em đi học một mình
Trần Minh Hiếu
// đi học //
Đang đi thì, em vô tình bắt gặp hắn đang chạy chiếc mô tô phân khối lớn. Vẫn là dáng vẻ quen thuộc, ánh mắt bình thản như chẳng để tâm đến ai, mái tóc hơi rối bay trong gió. Chiếc xe gầm rú lao qua khiến người đi đường phải ngoái nhìn, còn em thì sững lại một thoáng. Không bất ngờ, không lạ lẫm, chỉ là không nghĩ sẽ gặp hắn vào buổi sáng hôm đó vẫn ngạo nghễ, vẫn là hắn như mọi khi.
Trần Minh Hiếu
// vẫn tiếp tục đi như bthuong//
Hắn quay ng lại vừa hay nhìn thấy em
Nhưng lạ thay, vừa thấy em, hắn bất ngờ giảm tốc rồi dừng xe lại ngay ven đường. Gương mặt vẫn lạnh băng, ánh mắt sắc như muốn xuyên qua người đối diện
Trần Đăng Dương
Này
Trần Minh Hiếu
// im + đi tiếp //
Trần Đăng Dương
Câm à
Trần Minh Hiếu
Ừ
Trần Đăng Dương
M đc
Trần Đăng Dương
Hnay m không yên đâu
Trần Minh Hiếu
Thì?
Hắn không nói gì thêm nhưng trong lòng hắn đang rất tức giận hắn chỉ hận không thể đánh em ngay tại đó vì sắp muộn giờ học
Trần Minh Hiếu
// vô lớp//
// về chỗ ngồi //
Em đã quá quen thuộc với cảnh này rồi. Những nét vẽ nguệch ngoạc, những lời chửi rủa độc ác trên mặt bàn không còn làm em bất ngờ nữa. Ngày nào đó cũng lặp lại cùng một kiểu giễu cợt, cùng một sự cay nghiệt. Em quen với nó không phải vì em yếu đuối, mà vì em đã học cách chịu đựng trong lặng thầm.
Comments