[RhyCap] Bông Tuyết Trong Rừng Sâu
Chương 4
__________________
ABC: Nói Lớn
"Abc" thì thầm, nói nhỏ,lẩm bẩm
💭Suy nghĩ
//Cảm xúc,Biểu cảm, Hành động//
📞: gọi thoại
📱: call video
💬: Nhắn tin
__________________
Tại căn nhà tạm trú gần nhà Thầy thuốc Song Luân, ba ông lớn của thành phố đã về tới sau chuyến "mua sắm trải nghiệm vùng cao".
Dương vừa đặt túi rau xuống bàn thì ngay lập tức bị Quang Hùng dí sát mặt như phát hiện sinh vật lạ.
Quang Hùng giả vờ ngửi tay Dương:
Lê Quang Hùng•Quang Hùng MasterD
Ủa? Tay trần?
Lê Quang Hùng•Quang Hùng MasterD
Không có mùi cồn sát khuẩn? Thế giới sắp tận diệt chưa?
Dương đẩy nhẹ Hùng ra, mặt nghiêm:
Trần Đăng Dương•Dương Domic
Bớt giỡn!
Quang Anh đứng dựa cửa, khoanh tay, ánh mắt nghiêm túc không kém:
Nguyễn Quang Anh•Rhyder
Em chỉ hỏi một câu: 'Bao tay đâu?'
Dương lúng túng quay đi, giọng nhỏ xíu:
Trần Đăng Dương•Dương Domic
Bị… kẹt khóa kéo… rớt mất rồi...
Lê Quang Hùng•Quang Hùng MasterD
Rớt hả? Ủa? Bao tay đeo tay sao rớt được? Hay rớt… từ tim xuống? //cười như điên//
Quang Anh lạnh lùng tiếp lời:
Nguyễn Quang Anh•Rhyder
Hay là rớt vì một ánh mắt… một nụ cười dịu dàng của người bán rau?
Trần Đăng Dương•Dương Domic
Tụi mày có thôi không? Làm như tao không có trái tim vậy! //bực//
Lê Quang Hùng•Quang Hùng MasterD
Thì rõ ràng trước giờ anh chỉ có bao tay và nước rửa tay mà!
Trần Đăng Dương•Dương Domic
Tao thấy cô ấy… nhẹ nhàng. Khác với đám người ồn ào. Nhìn cô ấy… tao không nghĩ tới vi khuẩn nữa. //gằn từng chữ//
Quang Anh nhìn Dương, mắt chớp nhẹ:
Nguyễn Quang Anh•Rhyder
Chẩn đoán sơ bộ: mất miễn dịch tạm thời do trúng tiếng sét ái tình!
Lê Quang Hùng•Quang Hùng MasterD
Chuẩn bệnh! Bác sĩ Song Luân chắc cũng bó tay! //chốt hạ//
Cả ba im lặng vài giây. Rồi đồng loạt phá lên cười.
Dương đỏ mặt, quay đi nhưng môi vẫn cong cong cười nhẹ.
Trưa hôm đó, trời trong xanh, nắng rải vàng khắp bản. Cả nhóm được mời tới nhà Thầy thuốc Song Luân – căn nhà gỗ rộng, ấm áp, bao quanh bởi vườn thuốc nam và tiếng gà gáy xa xa.
Duy ngồi kế Quang Anh, cứ chớp chớp mắt nhìn đĩa cá kho tiêu mà nuốt nước miếng ừng ực.
An thì ngồi sát Kiều, mắt cứ liếc qua Hùng rồi lại quay đi ngượng ngùng.
Ba nhỏ – Bùi Anh Tú đang bưng chén canh nghi ngút khói, thấy Dương cứ nhìn Kiều lén lút, liền khẽ cười:
Bùi Anh Tú•Ba Tú•
Ủa, mấy cậu trên thành phố cũng biết liếc trộm người ta hả?
Dương giật mình suýt sặc nước, Quang Hùng vỗ bàn cười rần rần.
Ba lớn – Nguyễn Trường Sinh ngồi khoan thai nhâm nhi miếng thịt luộc, rồi nhìn mọi người:
Nguyễn Trường Sinh•Song Luân•Ba Sinh
Ờ, hồi xưa tôi cũng từng liếc người ta suốt ngày.
Nguyễn Trường Sinh•Song Luân•Ba Sinh
Mà khác ở chỗ… lần nào cũng bị phát hiện !
Nguyễn Thanh Pháp Kiều
Ba lớn kể chuyện tình của ba với ba nhỏ cho mọi người nghe đi ba!
Đặng Thành An•Negav
Dạ đúng rồi đó! Kể từ khúc ba nhỏ chửi ba lớn trong lần đầu gặp nhau ấy! //reo lên//
Quang Anh, Dương và Hùng đều quay qua đầy tò mò.
Bùi Anh Tú•Ba Tú•
Con khỏi nhắc, ba tự kể luôn! //liếc An//
Bùi Anh Tú•Ba Tú•
Hồi đó, ba mới 25, đẹp trai nhất bản làng luôn. Hơi dữ xíu, nhưng nấu ăn ngon, chăm em giỏi, ai cũng mê , Bữa đó Trưởng Làng mời ba lớn của tụi con về bản khám bệnh, tưởng mình giỏi, mới gặp ba đã chê: ‹‹Cơm canh mặn chát, sao ăn nổi?››
Nguyễn Trường Sinh•Song Luân•Ba Sinh
Ba đâu có biết bữa đó ba nhỏ con nấu, cứ chê xối xả. Xong bị cầm chổi rượt quanh sân. Bà con trong bản tưởng ta và ba nhỏ con đánh nhau thật. //cười//
Thành An bụm miệng cười, còn Đức Duy thì cười đến đỏ cả mặt.
Dương ngồi kế Kiều, nghe chăm chú, ánh mắt dần dần dịu lại.
Bùi Anh Tú•Ba Tú•
Sau bữa đó, ổng cứ tìm cớ tới nhà mượn ớt, muối, nước mắm…
Bùi Anh Tú•Ba Tú•
Tới riết mà ba nhỏ phải hỏi: «Mượn nguyên cái nhà luôn không?»
Nguyễn Trường Sinh•Song Luân•Ba Sinh
Rồi… mượn thiệt! Cưới luôn, bây giờ còn nợ tới ba đứa nhỏ nè! //gãi đầu//
Lê Quang Hùng•Quang Hùng MasterD
Con nghĩ chuyện tình hai chú bá đạo hơn bất kỳ cuốn ngôn tình nào con từng đọc!
Đức Duy quay sang Rhyder thì thầm:
Hoàng Đức Duy•Captain Boy
“Em thích chuyện tình kiểu đó lắm. Tự nhiên, dễ thương… với lại… đáng tin!”
Quang Anh liếc nhìn cậu, giọng trầm thấp
Nguyễn Quang Anh•Rhyder
Ừ, nếu là em… tôi cũng muốn mượn nguyên căn nhà..!
Duy đỏ mặt như trái cà chua chín.
Ánh nắng chiều rải lấp lánh trên những tán cây, gió khe khẽ lùa qua từng cành lá, mang theo hương thơm của rừng núi và mùi cỏ non.
Ba 'ông chủ tịch' – mỗi người một phong cách, một tâm trạng – cùng sải bước trên con đường đất dẫn tới con suối trong rừng.
Tiếng nước róc rách như ru nhẹ những bận rộn của thành phố, để lại chỉ còn sự tĩnh lặng đầy thi vị.
Quang Hùng nhảy lên một tảng đá, dang tay hít thở đầy lồng ngực:
Lê Quang Hùng•Quang Hùng MasterD
Aaaa! Thiên nhiên là đây! Không khói bụi, không deadline, không email công việc!
Dương đứng cạnh, nhíu mày nhìn dòng suối:
Trần Đăng Dương•Dương Domic
Nhưng cũng không có mạng 5G, không máy lọc không khí và… quá nhiều côn trùng.
Quang Anh đứng yên, ánh mắt lặng lẽ nhìn về phía xa – nơi một vài đứa trẻ dân tộc đang chơi đùa, ném nước tung tóe.
Hùng quay sang Quang Anh, lắc đầu:
Lê Quang Hùng•Quang Hùng MasterD
Ê, mày nhìn gì mà lặng vậy? Nhớ Duy hả?
Nguyễn Quang Anh•Rhyder
Không rảnh! Chỉ đang nghĩ… liệu mình có thể đầu tư thêm trạm y tế ở đây không.. // liếc xéo //
Trần Đăng Dương•Dương Domic
Hay là đang tính xây nhà ở đây luôn đi? Gần nhà 'ai đó' cho tiện qua ăn cơm trưa? //chen vào//
Quang Anh không đáp, chỉ khẽ nhếch môi.
Câu trả lời là ánh mắt hơi mềm lại..
Họ tiến gần con suối, nơi nước trong vắt tới mức có thể thấy rõ từng viên sỏi nhỏ dưới đáy.
Dương bất giác cúi xuống, chạm tay vào làn nước rồi lập tức rùng mình:
Trần Đăng Dương•Dương Domic
Trời ơi, lạnh vậy mà bọn nhỏ dám nhảy xuống tắm?
Lê Quang Hùng•Quang Hùng MasterD
Mày yếu quá đó! Mà tao nói thật nha, bữa nay mày nhìn Kiều là mặt mày hồng hồng thấy rõ luôn á! //phá lên cười//
Trần Đăng Dương•Dương Domic
Hồng cái đầu mày! //gắt//
Lê Quang Hùng•Quang Hùng MasterD
Ừ thì… chắc là đỏ vì ánh nắng chiều thôi. Không phải vì yêu đương gì hết đâu. Đúng không? //trề môi//
Nguyễn Quang Anh•Rhyder
Hai người thôi cà khịa nhau một chút được không? //thở dài//
Đúng lúc đó, một tiếng cười lanh lảnh vang lên từ phía bìa rừng.
Thành An đang chạy lon ton theo sau Duy, tay cầm một túi kẹo nhỏ.
Phía sau nữa là Kiều, mang theo một giỏ bánh nóng.
Quang Anh nhìn Duy, ánh mắt dịu lại thấy rõ.
Đăng Dương đứng thẳng người, chỉnh lại tóc.
Quang Hùng nhìn An rồi thầm rên rỉ:
Lê Quang Hùng•Quang Hùng MasterD
“Trời ơiii… thằng bé đáng yêu tới mức mình phát mê…”
Dưới ánh nắng chiều nhẹ nhàng, nhóm “trai phố” và “trai bản” tụ lại bên con suối trong rừng, nơi làn nước mát lành róc rách như thì thầm với rừng cây.
Thành An là người khơi mào:
Đặng Thành An•Negav
Anh Hùng, anh xuống suối đi, nước mát lắm luôn á!
Đặng Thành An•Negav
Em bắt được con cá béo ghê luôn nè!
Hùng liếc nhìn đôi dép Gucci đắt tiền rồi liếc lại cái suối đầy đá cuội… rồi liếc lần ba vào mặt An đang cười toe với con cá nhảy loi choi trên tay.
Lê Quang Hùng•Quang Hùng MasterD
Tôi… ờ… tôi ngắm em chơi là được rồi!
Đặng Thành An•Negav
Vậy thôi em tặng cá cho người khác chứ… hổng thèm tặng cho mấy người chảnh! //chu môi//
Lê Quang Hùng•Quang Hùng MasterD
Nè khoan! Ai nói tôi không cần?
Lê Quang Hùng•Quang Hùng MasterD
Ý tôi là… tôi giữ dép, em giữ cá. Đẹp đôi chưa?
An đỏ mặt, quăng nhẹ cục sỏi vô chân anh:
Đặng Thành An•Negav
Anh nói tào lao nữa là em thảy cá vô mặt đó!
Comments