[ Đồng Ánh Quỳnh X Misthy] Moonlight Of The Night
Chap 2
Lê Thy Ngọc[Misthy]
Ngoại ơi! Con tới thăm ngoại nè!
Lê Thy Ngọc[Misthy]
Dạ, con mang cháo cho ngoại nè!* Xách túi cháo , để lên bàn *
Bà Ngoại
Hôm nay đã tìm được việc chưa?
Lê Thy Ngọc[Misthy]
Dạ rồi , công việc tốt lắm bà ạ* cười*
Bà Ngoại
Mà này, không cần quá sức kiếm tiền chữa cho ngoại đâu! Dù sao thân già này cũng phải lìa đời thôi! Ta không muốn làm khổ con cháu đâu Thy!
Lê Thy Ngọc[Misthy]
Ngoại này! Bây giờ con còn mỗi ngoại thôi à!
Lê Thy Ngọc[Misthy]
Không chữa cho ngoại thì cháu phải làm gì cho có ích đây!
Bà Ngoại
Haizz.... Được rồi, nghĩ sao thì nghĩ, nhưng phải giữ gìn sức khoẻ nhé!
Bà Ngoại
Mà muộn rồi, mau về đi, con còn phải ôn luyện để vào đại học nữa đó!
Lê Thy Ngọc[Misthy]
Dạ , tuân lệnh ngoại!
Nói vậy chứ nàng vẫn ở lại thêm lúc lâu nữa mới về. Trước khi rời đi, nàng còn dặn dò bác sĩ kĩ lưỡng, sợ họ làm phật ý của bà ngoại.
Bầu trời đêm đầy sao,trăng, nàng vừa đi vừa ngắm cảnh vật bên đường
Gần tới khu trọ nhỏ , nàng đã nghe tiếng bọn xã hội đen đập cửa nhà mình. Như thói quen, nàng nấp vào con hẻm nhỏ gần đó
Khác mọi ngày, nàng gặp một cô gái đang co ro trong góc hẻm
Lê Thy Ngọc[Misthy]
* Bước tới* Này cô gì ơi?
Lê Thy Ngọc[Misthy]
Cô làm gì ở đây vậy?
Đồng Ánh Quỳnh
Đừng! Đừng đến đây!* Ôm đầu hoảng loạn*
Lê Thy Ngọc[Misthy]
Này ! Cô ơi!* Bước đến gần hơn*
Lê Thy Ngọc[Misthy]
Cô bình tĩnh lại đi! Tôi không phải người xấu!* Cố gắng trấn tĩnh người kia*
Đồng Ánh Quỳnh
A!! Đừng tới đây* Lấy tay vung loạn xạ*
Lê Thy Ngọc[Misthy]
* Tóm tay cô lại, nhanh chóng ôm gọn cô vào lòng* Bình tĩnh, bình tĩnh!
Đồng Ánh Quỳnh
* Dần dần bình tĩnh hơn*
Lê Thy Ngọc[Misthy]
* Vuốt lưng cô* Hít thở sâu!
Đồng Ánh Quỳnh
*Nghe lời nàng mà hít thở sâu*
Lê Thy Ngọc[Misthy]
Này, cô ổn rồi chứ?* Buông cô ra*
Đồng Ánh Quỳnh
* Kéo nàng lại ôm* Cho tôi ôm chút!
Lê Thy Ngọc[Misthy]
Hả..? À .. Ờ..
Lê Thy Ngọc[Misthy]
* Đứng dậy* Này, nhà cô ở đâu?
Đồng Ánh Quỳnh
* Đứng dậy gãi đầu* Tôi... Tôi không nhớ..
Lê Thy Ngọc[Misthy]
* Bất lực* Vậy cô nhớ SĐT người nhà chứ?
Đồng Ánh Quỳnh
Xin lỗi, tôi không nhớ* Cúi gằm mặt*
Lê Thy Ngọc[Misthy]
Haizz.. Thôi, muộn rồi, cô không chê thì vào trọ của tôi ngủ một đêm
Trong căn phòng trọ nhỏ bé của nàng
Lê Thy Ngọc[Misthy]
*Đưa cho cô bộ quần áo rộng nhất của mình* Này, cô đi tắm đi!
Đồng Ánh Quỳnh
Ừm* Nhận lấy rồi vào nhà vệ sinh*
Lê Thy Ngọc[Misthy]
* Vào bếp nấu ăn*
Một lúc sau, cô đi ra với bộ đồ khá vừa vặn với mình
Lê Thy Ngọc[Misthy]
Xong rồi à?* Vẫn chú tâm vào món ăn mình đang làm*
Đồng Ánh Quỳnh
Ừm, mà cô nấu gì mà thơm vậy? * Đi tới bếp*
Lê Thy Ngọc[Misthy]
Vài món đơn giản thôi!* Bày ra đĩa*
Đồng Ánh Quỳnh
Tôi ăn được chứ?* Chỉ vào mình*
Lê Thy Ngọc[Misthy]
Ừ, cái này là cho cô mà! Vừa nãy tôi có ăn rồi! *Cười bất lực*
Đồng Ánh Quỳnh
Cảm ơn cô nhiều* Ngồi vào bàn , ăn như bị bỏ đói*
Lê Thy Ngọc[Misthy]
Cô ăn đi, tôi đi tắm chút* Lấy quần áo rồi vào nhà vệ sinh*
Lê Thy Ngọc[Misthy]
* Lau tóc bước ra* Ủa? Cô rửa luôn bát rồi à?
Trước mặt nàng là bàn ghế sạch sẽ và một con người ngồi ngay ngắn trên ghế
Đồng Ánh Quỳnh
Sao muộn rồi cô còn gội đầu vậy? Biết vậy dễ ốm lắm không?
Lê Thy Ngọc[Misthy]
Ủa, lo cho tôi hả? Mới gặp lần đầu thôi đó* Lấy máy sấy*
Đồng Ánh Quỳnh
Ừ thì... Thì tôi lo đó! Chỉ là do cô giúp tôi nên tôi mới vậy thôi à!!
Lê Thy Ngọc[Misthy]
* Phì cười rồi sấy tóc*
Lúc sau, nàng cất máy sấy rồi dọn lại giường
Lê Thy Ngọc[Misthy]
Nhà tôi có 1 cái giường thôi! Cô nằm giường đi, tôi sẽ ngủ ở sofa!
Đồng Ánh Quỳnh
Không được! Đây là nhà cô mà, sao tôi có thể làm vậy!
Lê Thy Ngọc[Misthy]
Vậy giờ cô muốn sao?
Đồng Ánh Quỳnh
Cô ngủ trên giường với tôi!
Lê Thy Ngọc[Misthy]
Không được! Tôi với cô chỉ vừa quen nhau! Sao có thể cùng chung chăn gối chứ?
Đồng Ánh Quỳnh
Giờ cô có lên không? Không là tôi khóc đó!* Mắt rưng rưng*
Lê Thy Ngọc[Misthy]
Này..! Lên thì lên! Nín đi!
Đồng Ánh Quỳnh
Phải vậy chứ!
Đêm hôm đó, trời đổ cơn dông lớn. Sớm chớp ầm ầm, sáng chói cả bầu trời
Đồng Ánh Quỳnh
* hét toáng lên*
Lê Thy Ngọc[Misthy]
* Giật mình tỉnh giấc* Này! Cô sao vậy!!
Đồng Ánh Quỳnh
Hức! Đừng, đừng đánh tôi mà! Tôi.. Tôi xin lỗi* Ôm đầu khóc nức nở*
Lê Thy Ngọc[Misthy]
Này!!* Lay lay người cô*
Đồng Ánh Quỳnh
Hức... Đừng chạm vào tôi!!* Đẩy nàng ngã xuống đất*
Lê Thy Ngọc[Misthy]
Á!* Đau đớn hét lên*
Đồng Ánh Quỳnh
* Bừng tỉnh* Này... Cô không sao chứ* Lật đật chạy đến đỡ nàng dậy*
Lê Thy Ngọc[Misthy]
A... Đau chết tôi mất!* Ôm lấy cái lưng bị va vào cạnh tủ*
Đồng Ánh Quỳnh
* rưng rưng* Tôi ... Tôi xin lỗi!
Lê Thy Ngọc[Misthy]
Này, nín đi, tôi mới là người đâu đây!
Đồng Ánh Quỳnh
Oa.. Cô mắng tôi!* Khóc lớn*
Lê Thy Ngọc[Misthy]
* Hoảng loạn lau nước mắt cho cô* Này, tôi.. Tôi không biết dỗ trẻ con đâu!!
Đồng Ánh Quỳnh
Hức... Hức...
Đồng Ánh Quỳnh
Chị Hằng ơi!! Oa oa! Mẹ Hương, ba Phương ơi! Hức, mọi người đâu rồi!!
Lê Thy Ngọc[Misthy]
* Bất lực* Này , nín đi, ở đây không có Hằng, Hương gì đấy đâu! Ở đây chỉ có Thy Ngọc thôi* vuốt lưng cô*
Đồng Ánh Quỳnh
Vậy cô tên Thy Ngọc hả?* nín dứt*
Lê Thy Ngọc[Misthy]
Ờ..* Bất lưc*
Lê Thy Ngọc[Misthy]
Mau đi ngủ! 2h sáng cô quậy tôi vậy đó!
Đồng Ánh Quỳnh
Vậy cô biết tên tôi là gì không?* Bị đẩy lên giường*
Lê Thy Ngọc[Misthy]
Không biết và không có nhu cầu biết!* Đẩy cô lên giường*
Đồng Ánh Quỳnh
Tên tôi là Quỳnh! Mẹ tôi bảo đặt cho tôi cái tên đó là vì m-* Bị bịt miệng*
Lê Thy Ngọc[Misthy]
Mau đi ngủ!Tôi buồn ngủ rồi, không rảnh để nghe cô luyên thuyên đâu!* Bịt miêng cô lại*
Đồng Ánh Quỳnh
Um... Um...
Sau đó , hai người lại chìm vào giấc ngủ sâu của mình
Sang hôm sau, đáng ra Thy phải đi làm, nhưng vì còn cục nợ ở nhà nên đành phải xin nghỉ để chăm Quỳnh
Đồng Ánh Quỳnh
* Xem tivi*
Lê Thy Ngọc[Misthy]
* Lướt tin tức mới trên mạng*
Báo Mới:
" GIA TỘC BÙI LAN TÌM KIẾM CON GÁI ÚT THẤT LẠC"
Bản tin xếp hàng đầu trên bảng xếp hạng hàng ngày. Nàng tò mò ấn vào xem thì .... Bản mặt của cô hiện lên lù lù trước mắt nàng. Càng lướt xuống, nàng càng thấy sốc vì gia tộc Bùi Lan chưa từng lộ danh tính của con gái út, mà trùng hợp lại là cô gái khờ khạo mà nàng mới nhặt được hôm qua.
Lê Thy Ngọc[Misthy]
Này! Cô là...
Comments