[RhyCap] Hiểu Lầm Năm Xưa..
#2 Đừng Nhìn Tôi Như Vậy!
T/g flopp
Cuối cùng thì cũng có 2 tim
T/g flopp
Thấp... (vì tui c1)
Khoảng tầm 5 giây sau là tôi đã tới bệnh viện rồi
Tôi ghét mấy hành lang bệnh viện
Không phải vì sợ kim tiêm hay mùi máu
Mà vì nơi đó, người ta luôn chạy trốn
Và người đang đi phía trước… lại chạy trốn khỏi tôi
Cái tên đó vừa vang lên trong đầu, tim tôi co rút
Cậu đã biến mất sau cánh cửa phòng trực
Mắt lướt qua từng bảng tên nhân viên thực tập
Nhưng... lại chẳng có ai tên Captain hay Hoàng Đức Duy cả !
Cả cái danh y sinh này… cũng chỉ là một vai diễn nốt à?
Phòng trưởng khoa báo tôi kiểm tra đột xuất nhóm sinh viên nội trú.
Tôi cười lạnh. Tự tay ký quyết định rồi nói gọn
"Cho thực tập sinh phòng 7 lên trước."
Tôi cũng thừa biết đó là phòng của Captain
Người bước vào đầu tiên – chính là cậu.
Cậu mặc sơ mi trắng và quần tây tối màu, tay vẫn cầm sổ ghi chú
Tôi gật đầu, ra hiệu cho các bác sĩ ra ngoài
Và khoảng cách chưa đến ba mét…
Nhưng xa hơn bất kỳ thành phố nào tôi từng đặt chân
Tôi ngồi xuống bàn, lật hồ sơ bệnh nhân
RHYDER
Bệnh nhân Nguyễn Văn Hậu – 67 tuổi. Tiểu sử bệnh?
Cậu tiến tới. Giọng cậu trầm hơn xưa.
CAPTAIN
Bệnh nhân có tiền sử cao huyết áp, tiểu đường mức 2. Đã phẫu thuật cắt u xơ tiền liệt tuyến năm 2020
RHYDER
Lần nhập viện gần nhất?
CAPTAIN
Tháng 11 năm ngoái, do biến chứng suy thận cấp
Cách nói chuyện cũng khác hẳn, không còn chủ ngữ và.. chữ ạ cuối câu
Tôi hơi chần chừ nhưng cũng nói tiếp
RHYDER
Chẩn đoán hiện tại?
CAPTAIN
Viêm phổi do vi khuẩn kháng thuốc, có dấu hiệu suy hô hấp
Tôi nhìn thẳng vào mắt em
Cậu thoáng dừng lại một nhịp.
Rồi bình tĩnh trả lời. Không ngập ngừng. Không run.
CAPTAIN
… Đã hội chẩn, phối hợp điều trị bằng xxx và xxx. Theo dõi sát tình trạng oxy máu và phản ứng với kháng sinh
Tôi ngả người ra ghế. Gật đầu.
Cậu cúi đầu, chuẩn bị lùi bước.
Tôi đứng dậy. Tiến lại gần.
Cậu ngẩng lên. Ánh mắt không gợn một giọt cảm xúc
Tôi thấy bản thân… giống thằng hèn
Vì dù cậu lạnh nhạt, tôi vẫn muốn chạm vào một lần
Dù chỉ là phần không khí quanh cậu
RHYDER
Không. Về việc… gặp lại tôi
RHYDER
Và sao em im lặng như chưa từng biết tôi là ai?
Cậu đáp nhẹ, không nhìn thẳng vào mắt:
CAPTAIN
Tôi là bác sĩ. Anh là người đầu tư. Vậy thôi
Anh là người từng hôn em dưới cơn mưa năm 22 tuổi.
Là người đã từng thề sẽ không cưới ai khác ngoài em
Nhưng em đâu còn là người tin tôi nữa
Cậu quay đi. Tôi nắm tay cậu lại.
Cậu giật tay ra. Nhìn tôi. Cái nhìn đầu tiên có tia cảm xúc.
CAPTAIN
''Đừng chạm vào tôi!''
CAPTAIN
"Tôi đã chọn cách biến mất. Anh đã chọn cách quên. Vậy thì đừng nhìn tôi như vậy nữa."
Vì tim tôi đang đập sai nhịp
Vì giọng nói đó – dù có lạnh lùng đến đâu – vẫn là tiếng nói tôi muốn nghe nhất suốt 5 năm qua
Tay tôi vẫn còn cảm giác ấm của cổ tay cậu
Và trong đầu chỉ có duy nhất một câu hỏi
RHYDER
"Tôi còn tư cách gì để giữ em lại… khi chính tôi là người không giữ em nổi từ đầu?"
Tối hôm đó. Tôi mở điện thoại.
Mặc áo khoác y học, đứng cạnh tôi – cười đến nhăn cả mắt
Tôi chạm tay vào màn hình
RHYDER
Nếu ngày ấy tôi chọn em thay vì sự nghiệp… liệu em còn ở lại?
Nhưng cớ sao lại chả có ai trả lời tôi?
T/g flopp
Ok đã chấm dứt sự xàm xí này
Comments
❤️ Daisy ❤️
thui hum s cố lên nha
2025-06-15
1