Cô thở dài,bản thân không làm gì hết nhưng có người đâu biết điều cứ đến gây chuyện với cô,những người kia mà đến gây sự thì cô sẽ không chịu trận nữa đâu,bao nhiêu người thì cô sẽ xử hết bấy nhiêu người đừng tưởng cô sợ,Hừ Hừ Hừ...
Nét mặt quyết tâm tiêu tan khi thấy đống quần áo trước mặt,1,2,3...7 chậu đồ,ôi trời hãy cho cô biết nhà có mấy người mà đồ nhiều vậy,đống này giặc xong chắc cô gãy tay mất,haizzz than thở bản thân bây giờ đang ở một không gian khác,đang là người hầu cho người ta,phải nhẫn nhịn làm việc,tự trấn an bản thân cô nhớ những ngày sống cùng bà quá đi mất.
Sau một khoảng thời gian rất dài dài dài,cô đã giặc xong đống đồ này bây giờ chỉ cần đem phơi là xong,cánh tay tê rần không còn cảm giác,dù ở với bà cô có làm việc phụ giúp, nhưng đây là quá nhiều phải làm mỗi ngày chắc cô có cơ bắp luôn quá.Giờ mới để ý tối luôn rồi,bây giờ cô rất đói bụng chỉ muốn ăn và ngủ một giấc thôi.
Vật lộn với đống quần áo xong cô theo trí nhớ chạy vào phòng bếp,thấy mọi người đang hối hả dọn đồ ăn cô biết giờ này là thời điểm gia đình phú hộ Hoàng ăn cơm,bất lực thở dài chỉ đành chờ họ ăn xong thôi.
"Ây da thằng Hiểm mày làm nhẹ tay bể đồ thì mày đền không nổi đâu...Con Linh mày đứng như trời tròng làm gì đổ canh ra ngoài bây giờ..."
Tiếng quát tháo làm cô chú ý, đó không phải là người mẹ mà từ khi cô vào nhà đã không thấy đâu kia sao.Bộ dạng như chủ nhân kia đoán không sai chắc là chó con đi theo đuôi người được gọi là bà Ba mà.Bà ta đã hóng hách như vậy con gái yêu quý của bà ta cỡ nào nữa,cô lo cho cuộc sống sau này quá.
Một bàn tay mạnh mẽ đẩy cô,miệng chửi lớn.
"Con nhỏ xấu xí không biết tránh ra"
Cái gì'CON NHỎ XẤU XÍ'từng chữ như đánh thẳng vào đầu cô, anh ta vừa mới nói cô là 'xấu xí',không quan tâm việc bản thân bị đụng trúng cô vội nắm góc áo của đối phương hỏi.
"Anh nói tôi là đồ xấu xí".Vẻ mặt mong đợi chỉ cần anh ta nói đây chỉ là lời chửi mắng,thì cô sẽ lập tức rơi nước mắt.
Nhưng sự thật phũ phàng anh ta hất tay cô ra,trừng mắt nhìn cô,giọng nói gắt lên.
"Con nhỏ xấu xí này mày bị gì vậy,không tin thì lấy gương mà soi,ảo tưởng bản thân đẹp à"Nói xong xoay người rời đi.
Xấu xí sao bản thân yêu cái đẹp như cô bị người khác gọi 'xấu xí' cô sốc lắm chứ,một mảnh kí ức loáng thoáng xuất hiện,gương mặt thân thể này từng bị dao rạch...một đường rất sâu.Đôi tay rung rẩy sờ lên má phải,xúc cảm rất chân thật,quả là có một vết sẹo lớn.Cô đang hoang mang nên không chú ý đến lời bàn tán sau lưng.Chỉ khi một tiếng quát mới làm cho những giọng nói đó nhỏ dần.
"Có không mau làm đồ nhanh ông, bà đang đợi đó"
Ánh mắt lo lắng dừng trên người cô nhưng nhanh chống rời đi, người cũng đi mất hút.
Cô vẫn chưa lấy lại tinh thần cứ thẩn thờ như người mất hồn không biết vì sao cô không có dũng khí đối mặt để nhìn vết sẹo...Thôi không sao cô sợ cô sẽ ngất mất khi thấy khuôn mặt của bản thân.Động viên bản thân, cô từng là một người chọc chó đến mức gảy hai cái răng nhưng vẫn lạc quan,không được mất tinh thần như vậy nữa,dù sao phải sống yên ổn trước rồi tính gì thì tính.
Cả ngày hôm nay cô cũng coi như là có được một bữa cơm tử tế dù cô chưa no lắm,dọn dẹp xong mọi thứ thì cuối cùng cô có thể ngủ một giấc thật sảng khoái rồi.Căn phòng cô ở chỉ có một mình cô,hình như lúc trước có một người nữa nhưng mà...Đầu cô không nhớ rằng cô ấy đã đi đâu nhưng chắc chắn cô ấy là người đối xử với cô tốt nhất,để ngày mai đi dò la tin tức mới được,vừa nằm xuống giường cô đã ngủ thiếp đi,khò khò khò...
Updated 76 Episodes
Comments