[ RHYCAP ] LỬA THIÊN KHUYẾT
Vết cắt đầu tiên
Trận gió mùa sớm thổi qua rừng Tịnh Dạ, mang theo mùi máu khô và cỏ mục. Quang Anh ngồi dựa lưng vào một gốc cây, bàn tay siết chặt vết thương vừa được băng tạm.
NGUYỄN QUANG ANH
Tên đó… không giống bọn Thiên ta từng gặp.
Hắn nghĩ thầm, mắt lơ đãng nhìn vào mảng sáng trên cao, nơi ánh mặt trời xuyên qua tán lá.
Cách đó không xa, Đức Duy vẫn chưa rời đi.
Cậu đứng sau một vách đá, bàn tay còn hơi run. Găng tay đã cháy xém vì đỡ ma pháp, nhưng điều khiến cậu khó chịu nhất là... cảm xúc quái gở trong lồng ngực.
HOÀNG ĐỨC DUY
Tại sao mình không thể ra tay? Là vì hắn có ánh mắt đó sao?
HOÀNG ĐỨC DUY
Ánh mắt của một người... không còn gì để mất.
Cậu siết chặt nắm tay. Nhưng rồi, như thể có ma lực nào đó kéo cậu quay lại, Đức Duy lặng lẽ bước qua bụi cây, hiện thân ngay trước mặt Quang Anh
NGUYỄN QUANG ANH
// ngước mắt // Không bỏ cuộc à? Tôi tưởng ngươi đã chọn tha mạng.
HOÀNG ĐỨC DUY
// Bình thản, nhưng mắt lóe lên tia nghi hoặc // Tôi không chắc mình nên giết ngươi... hay cứu ngươi.
NGUYỄN QUANG ANH
// Cười khẽ, một tiếng cười mỉa mai mà buồn bã // Giết đi. Ta không cầu sống sót từ tay một Thiên
HOÀNG ĐỨC DUY
Nhưng ngươi lại cứu một đứa bé. Một kẻ Khuyết... mà lại giơ tay che chắn cho kẻ yếu?
NGUYỄN QUANG ANH
// nhìn đi nơi khác // Vì ta từng là đứa bé đó
Lặng vài giây. Gió cuốn tung mái tóc dài của cả hai. Không ai nói gì.
HOÀNG ĐỨC DUY
// nhẹ giọng, như tự thú nhận với chính mình // Ta được dạy rằng Khuyết là hiểm họa, là bóng tối phải bị tiêu diệt. Nhưng hôm nay… ta bắt đầu nghi ngờ mọi lời dạy đó.
NGUYỄN QUANG ANH
Ngươi nên đi đi. Nếu không thể giết ta, thì cũng đừng dây vào. Thiên và Khuyết vốn là kẻ thù.
HOÀNG ĐỨC DUY
// cười nhạt // Ta vốn là người nghe lời. Nhưng hôm nay... lại muốn phá lệ.
Trên bầu trời, một luồng ánh sáng rạch ngang. Có kẻ đang theo dõi. Cả hai đều cảm nhận được.
NGUYỄN QUANG ANH
// nghiêng đầu // Bọn Thánh Điện đang theo dấu ngươi?
HOÀNG ĐỨC DUY
Không, là theo dấu ngươi. Nhưng nếu chúng thấy ta ở đây... sẽ thành ‘tội phản Thiên’.”
NGUYỄN QUANG ANH
Ngươi điên rồi
HOÀNG ĐỨC DUY
Có lẽ vậy. Nhưng nếu đã điên... thì điên đến cùng
Và thế là, một Thiên và một Khuyết — hai cực đối lập — đứng cùng nhau trong khu rừng đẫm sương, giữa một thế giới không cho phép họ tin nhau.
Nhưng vết cắt đầu tiên đã hình thành. Không trên da thịt — mà là trong tim.
“Ngươi bước đến như ánh sáng, nhưng lại khiến lòng ta tối đi.”
– Quang Anh, trích thư không gửi.
Comments
Bị Chen gọi là Hen!
Ê lần đầu tiên nghĩ tới hai người để tóc dài ấy^^:3:>>😋
2025-06-04
0
Bà Won yêu chồng
Đc nc lấn tới 😍
2025-06-07
1