Chương 2: Nắm thóp thật ư

Ồn ào quá

Thời Yên giật mình trước suy nghĩ của bản thân. Cô thấy ồn ào ư, nhưng tại sao chứ.

Cô chẳng phải đã chết rồi sao, cô nhớ rất rõ cảm giác cơn đau ập tới đó, cô đã nhảy từ tầng 23 từ tòa nhà các cô đang chung sống, nó từng là mở đầu và cũng là kết thúc của các cô.

Thế nhưng cảm giác đau đớn của hiện tại lại là thế nào, chẳng lẽ cô mạng lớn đến mức ngay cả diêm vương cũng từ chối nhận hay sao.

Mỗi diễn cảnh ngay lập tức được hình thành trong đầu Thời Yên.

Cô lang thang bước từng bước chân nhẹ nhàng đặt trên nên đất lạnh giá, xung quanh là những cô hồn dã quỷ cũng như cô, đang lang thang tìm nơi đến.

Thế rồi một vị phán quan nào đó xuất hiện và nói với Thời Yên. "Đi theo tao".

Sau đó cô đi theo người kia, đi mãi đi mãi cuối cùng cô bị lạc đường lúc nào không hay. Mà vừa vặn nơi cô đi lạc lại chính là tẩm điện mà diêm vương lão nhân gia người ta sinh sống.

Đập vào mắt Thời Yên chính là cảnh tượng diêm vương lén la lén lút tìm đến tiểu tình nhân, tận mắt nhìn thấy, tận tay bắt được khiến diêm vương trong nhất thời kinh hãi liền hô biến một cái, đem cô thổi bay trở lại dương thế.

Khóe miệng nhếch lên nụ cười méo mó, Thời Yên thầm thề chờ một lát nữa cô xuống dưới đó bằng mọi giá phải đem tin tức mình nghĩ ra này truyền bá toàn bộ địa phủ mới được.

Bàn tay vươn ra, Thời Yên liền nắm lấy con dao gọt hoa quả trên bàn, không nói hai lời liền cắt tay tự vẫn dưới ánh nhìn sợ hãi của y tá.

Cô y tá cùng bác sĩ phải nói là vừa mới lau mồ hôi, thở phào nhẹ nhõm khi thực hiện thành công ca phẫu thuật, ai ngờ giây trước vừa mới thở phào, giây sau bệnh nhân liền cắt cổ tay tự sát...

Bốn tiếng đồng hồ qua đi, cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng mở ra, đứng chờ ngoài phòng chính là mẹ của Thời Yên, bà là Tổng Giám đốc tập đoàn Thời thị và cũng là mẹ đơn thân.

Thời Nhược Nhiên hai mắt lo âu nhìn chằm chằm bác sĩ , giọng nói không che dấu sự mệt mỏi dò hỏi

"Con bé sao rồi, vừa mới phẫu thuật xong liền lại nghĩ quẩn...

Thở dài một cái, bà nói tiếp.

"Vẫn là trói nó lại đi, chờ nó bình tĩnh lại rồi hẵng cởi trói cho nó".

Vì vậy khi Thời Yên giật giật cơ thể có dấu hiệu chuyển tỉnh thì liền vô thức phát giác ra toàn thân mình đều đau nhức, thậm chí có một vài bộ phận còn xuất hiện dấu hiệu chuột rút.

Thời Yên méo cả mặt, đau đến nhếch miệng trừng mắt nhìn chằm chằm cô y tá đứng ở góc phòng chọc đến cô y tá cả người run bần bật, sợ hãi nép vào cánh cửa.

" C... cởi .. trói.. i. "

Thời Yên vì khóe miệng bị chuột rút dẫn đến giọng nói bị lọt gió , trong nhất thời mặc dù chỉ nói hai từ nhưng cũng không rõ ràng, kia câu chữ rơi vào tai y tá lại thành câu " tao đói".

Mà nhìn bộ dạng người không ra người như hiện tại của Thời Yên thì có khác gì nhân vật chính của mấy thể loại phim kinh dị đâu chứ, khiến y tá lầm tưởng cô muốn ăn thịt mình liền không nhịn được sự kinh hãi mà hét toáng lên, vừa hét vừa mở cửa phòng bỏ chạy ra ngoài, mặc cho bản thân vì nhất thời sợ hãi đến mức nhũn cả chân, kia cô y tá liền trực tiếp bò ra tới.

Cảnh tượng này vừa vặn bị mọi người bên ngoài nhìn thấy. Họ vây xung quanh cô y tá hỏi nguyên nhân thì chỉ nghe cô y tá kể lại rằng.

"Bệnh nhân trong đó nhiễm virus zombie rồi. Cô ta muốn ăn thịt tôi".

Cả bệnh viện...

Ngay sau đó một tin báo khẩn được gửi tới sở cảnh sát gần đó, cảnh sát với vũ trang đầy đủ liền xông vào phòng, đi theo còn có Thời Nhược Nhiên .

Cửa phòng bị người hung hăng đạp bể, vô số đầu súng chĩa thẳng vào người Thời Yên khiến cô đơ người tại chỗ.

Khi này cơ mặt của cô đã hoạt động trở lại như bình thường, ngoại trừ thân thể bị trói ra thì mọi thứ không có gì khác lạ cả.

Thời Nhược Nhiên trước tiên xông đi lên ôm chầm lấy Thời Yên, nước mắt của bà lã chã tuôn rơi vừa khóc nấc vừa lau nước mắt nói.

"Con gái bảo bối của ta, con làm sao vậy. Đừng làm mami sợ nha, chẳng qua chỉ là một gã đàn ông tồi thôi mà, con cần gì phải uống thuốc ngủ để rồi ra nông nỗi này".

Thời Yên sau vài giây thất thần không khỏi sững sờ tiếp thu câu nói vừa rồi của mẹ mình.

Mẹ cô vừa mới nói cô là uống thuốc ngủ tự sát sao. Khoan đã, hình như tình huống này từng xảy ra một lần rồi thì phải.

Như nghĩ ra gì đó, Thời Yên không khỏi vội vàng đẩy ra Thời Nhược Nhiên sau đó xoay người lục tìm điện thoại, khi nhìn ngày tháng hiển thị trên điện thoại là vào ba năm trước khi Cố Thanh Ảnh gặp nạn thì Thời Yên lại bất giác bật cười ra tiếng, tiếng cười của cô vừa sảng khoái vừa như chút được gánh nặng trong lòng cũng như chứa đầy sự tự hào vì cho rằng mình nắm được thóp của diêm vương.

Hot

Comments

N25 nè

N25 nè

Ông diêm vương của năm

2025-06-10

0

N25 nè

N25 nè

Oh my ghost

2025-06-10

0

sad

sad

hết cíu

2025-06-01

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play