[HieuAn-HieuthuhaiNegav] Ám Sát Trái Tim Em
Chap 1:Nhiệm vụ
Tôi nè:)
thíc thì coi thử nha
Trời về chiều, ánh nắng yếu ớt xuyên qua ô cửa nhỏ. Một căn phòng trọ đơn sơ, chật hẹp. Trên bàn là hộp mì tôm, vài vở bài tập và chiếc laptop cũ kỹ.
Đặng Thành An
/giọng hơi chán nản/
"Cuộc sống này... không giống trong truyện tranh đâu. Không có hoàng tử, không có phép màu. Chỉ có mình – với đống hóa đơn và... mì gói."
An – một thanh niên 23 tuổi, dáng người mảnh khảnh, đang dọn dẹp phòng. Áo thun rộng, tóc rối, tay cầm chổi lùa mấy chiếc dép bừa bộn vào góc
Đặng Thành An
/Lẩm bẩm/
Ngày nào cũng vậy. Sáng chạy việc, chiều phụ quán, tối về ôm deadline. Mệt thấy mẹ.
Đặng Thành An
Quên...mình làm gì có mẹ...
Tiếng bụng réo. An thở dài, mở tủ lạnh – trống trơn. Cậu liếc nhìn chiếc ví mỏng dính.
Đặng Thành An
Ba mươi nghìn. Đủ mua hai ổ bánh mì. Rồi sống tiếp kiểu gì đây?
An khoác áo, đội nón, xách túi vải đi ra khỏi phòng trọ. Mưa bắt đầu lất phất rơi.
Đường phố thưa người. Tiếng mưa lộp độp trên mái tôn. An vừa đi vừa che túi bánh mì trong áo, vừa càm ràm.
Đặng Thành An
Còn chưa ăn tối mà ông trời cũng muốn dìm tôi nữa à...?
Bất ngờ, bước chân An khựng lại. Trong con hẻm tối phía trước, cậu thấy một bóng người nằm bất động, áo sơ mi ướt đẫm, máu loang dưới đất.
Đặng Thành An
/Thở gấp/
Chết rồi! Người... người thiệt hả? Hay diễn viên quay phim gì vậy?
Cậu do dự vài giây, nhìn quanh – không ai cả. Rồi quyết định chạy tới.
Đặng Thành An
/Khẽ lay, lo lắng/
Nè anh ơi! Anh sao vậy? Còn thở không đó?
Người kia nhíu mày, khóe môi mấp máy, nhưng không mở mắt
Đặng Thành An
/Nói nhanh/
Trời ơi... chảy máu nhiều vậy mà không gọi được cứu thương... Không lẽ để anh nằm đây chết thiệt?!
An cố gắng dựng người đó lên, lưng đã ướt sũng vì dính máu và nước mưa.
Đặng Thành An
Mình chỉ là người bình thường... Nhưng không lẽ thấy chết mà không cứu? Mà đẹp trai dữ vậy trời... chết rồi uổng.
An nghiến răng, cúi xuống cõng người kia – dù thân hình to gấp rưỡi cậu.
Tiếng mưa bên ngoài vẫn rả rích. An đặt người đàn ông lên nệm, thở dốc, mặt đỏ bừng vì mệt. Cậu lau sơ vết thương, băng tạm lại bằng bông gạc và băng keo cá nhân.
Đặng Thành An
Tôi không biết anh là ai... Cũng không rành sơ cứu. Nhưng hy vọng anh không chết.
Cậu ngồi bệt xuống sàn, nhìn người kia đang bất tỉnh, rồi ngáp một cái rõ to.
Đặng Thành An
/Giọng mệt mỏi/
Thôi kệ, mai tính... Đẹp trai mà nguy hiểm thì cũng ráng tránh xa.
Màn đêm bao phủ cả căn phòng. Bên ngoài, một chiếc xe hơi đen lướt qua hẻm – trong xe có người đàn ông đeo kính đen, nói vào bộ đàm:
....
Mục tiêu: Trần Minh Hiếu. Đã mất dấu sau khi rời điểm giao nhiệm vụ. Có thể đang bị thương. Truy tìm.
Tiếng tim đập. Một bóng đen mơ hồ. Hơi thở gấp gáp. Và giọng nói lạnh lẽo trong ký ức của Hiếu vang lên:
....
/Trong hồi tưởng/
Nhiệm vụ: Thủ tiêu Đặng Thành An. Không để lại dấu vết.
Comments
ThyziiloveeCunns
hết tiền ăn r còn bày đặt nuôi trai
2025-07-08
2
NỐT RUỒI CỦA HIEUTHUHAI><
em tới nè sốp hjhj
2025-05-29
0
NỐT RUỒI CỦA HIEUTHUHAI><
đoán vội anh tmh giấu tên
2025-05-29
2