[Hahahyhy](Lụa×Tép) Ép Buộc?
Chương 3: Nụ cười nhẹ nhất
Mấy ngày sau, Hạ Anh bắt đầu quen với nhịp sống trong căn biệt thự rộng lớn.
Nhưng thứ khiến cô dễ chịu nhất… không phải là những bữa ăn sang trọng hay phòng ngủ phủ lụa mềm, mà là tiếng bước chân của Yến mỗi sáng, đều đặn, nhẹ tênh.
Yến không hay cười, nhưng lúc dọn dẹp phòng cho Hạ Anh, cô lỡ tay làm rơi chiếc khăn tay thêu.
Hạ Anh nhìn Yến lúng túng cúi xuống nhặt, rồi bất chợt bật cười.
Hạ Anh(Lụa)
Lần đầu thấy em luống cuống đấy
Hoàng Yến (Tép)
*Yến đỏ mặt, cắn nhẹ môi dưới*Dạ, em xin lỗi… tại em hơi vụng
Hạ Anh(Lụa)
Không sao. Vụng vậy nhìn mới thật
Yến ngước lên, và lần đầu tiên Hạ Anh thấy cô cười. Một nụ cười rất nhẹ, nhưng khiến cả căn phòng sáng hẳn.
Hạ Anh im lặng trong vài giây, tim khẽ rung. Không phải vì vẻ ngoài, mà là vì sự ấm áp thoảng qua trong khoảnh khắc đó – thật và gần hơn bất kỳ ai nơi này.
Tối hôm ấy, khi một mình ngồi trước gương, Hạ Anh đưa tay lên chạm nhẹ môi mình.
Cô chẳng hiểu vì sao, hình ảnh nụ cười ấy cứ lặp lại trong đầu, như một bản nhạc dịu dàng lặp đi lặp lại không dứt
Buổi trưa, khi mọi người trong nhà đều đang nghỉ ngơi, Hạ Anh lén ra vườn sau – nơi có chiếc xích đu nhỏ nằm khuất dưới bóng cây hoa sứ.
Yến đi theo sau, tay cầm cuốn sách mà Hạ Anh hay đọc.
Hoàng Yến (Tép)
Em biết cô hay quên mang sách ra đây
Hạ Anh(Lụa)
Ừ, em biết rõ mọi thứ về chị ghê ha
Yến chỉ cười nhẹ, không đáp
Cô ngồi xuống bệ ghế đá bên cạnh ,lặng lẽ đọc một quyển khác
Gió thổi nhẹ, mùi hoa sứ xen mùi giấy cũ
Comments