[ UKFr / Chs ] Skatting Hallucintion
Chapter 5 : Giấc Mơ Ấm Trên Chiếc Giường Xưa
France Republic
// bắt đầu dọn tiếp //
France Republic
* cái gì đây ? *
France Republic
// mở thùng carton ra //
France Republic
* Một cây đàn violin !? *
Cậu mãi lo dọn thì nhìn thấy một cái thùng mở ra thì thấy một chiếc đàn violon trong đấy
France Republic
* Cái này… *
France Republic
* Là của cha, ông ấy tặng cho mình…. *
France Republic
* Sao lúc trước ở đây mà mình lại bỏ quên mất nó vậy *
France Republic
* cái gì nữa đây ? *
France Republic
* một mẩu giấy ư ? *
France Republic
// đọc nó //
Dưới đây là nội dung của mẩu giấy :
Cây violin cũ lặng im,
Cha từng ôm lấy mỗi đêm khuya,
Nốt trầm còn đọng hồn ký ức,
Tiếng đàn con giữ, mãi chẳng phai.
~ F.E ~
France Republic
* Liệu có những nốt nhạc nào cha đã gửi gắm mà mình chưa từng lắng nghe đủ sâu ? *
France Republic
// cầm cây đàn đặt lên bàn một bên tiếp tục dọn dẹp //
France Republic
// ngồi nghỉ trên Sofa //
France Republic
Đúng là ở nhà yên bình đến lạ thật // chống cằm nhìn xa xăm //
Paris mùa đông lặng lẽ ngoài khung cửa sổ. Tuyết rơi lác đác, phủ một lớp mỏng lên những mái nhà ngói xám, lên những chiếc ban công sắt uốn cong của các tòa nhà cổ kính. Ánh sáng nhàn nhạt từ những ngọn đèn vàng le lói soi qua làn sương sớm mỏng manh, như thể thành phố đang thở khẽ. Trên đường, người ta co ro trong những chiếc áo dày, lặng lẽ lướt qua nhau không nói. Từ căn phòng nhỏ, hơi ấm từ tách trà bốc lên hòa với mùi gỗ cũ và tiếng nhạc Pháp du dương. Mọi thứ bình yên đến mức khiến ta muốn chống cằm ngồi nhìn mãi, để mặc cho thời gian trôi chậm ngoài kia.
France Republic
// khẽ cười mỉm //
France Republic
* Ở đây tốt hơn mình nghĩ nhiều, ngôi nhà của tôi *
France Republic
// nhìn chiếc violin trên bàn //
France Republic
* hay thử chơi một bản nhạc ? *
France Republic
* Lâu rồi không chơi giờ không biết trình tới đâu nữa. * // cầm chiếc đàn lên //
France Republic
// cầm cây violin lên //
France Republic
// chơi hăng say, di chuyển theo từng nhịp điệu //
Tiếng violin cất lên, dịu dàng mà da diết, như một lời thì thầm lạc giữa lòng Paris giá lạnh. Những nốt đầu tiên vang lên khẽ khàng, kéo theo cả một dòng cảm xúc lặng lẽ dâng trào. Âm thanh réo rắt của đàn violin như lướt qua mặt kính mờ hơi sương, chạm vào ký ức ai đó vẫn còn vương trong căn phòng nhỏ. Giai điệu khi nhẹ tênh như sương, lúc lại đau đáu, xoáy sâu vào không gian tĩnh lặng — nơi mọi thứ dường như ngừng lại chỉ để lắng nghe. Ngoài cửa sổ, Paris vẫn đang thở nhẹ trong mùa đông, còn bên trong, tiếng đàn như thắp lên một khoảng ấm lặng lẽ giữa lòng người.
U.K - United Kingdom
Haizz...
U.K - United Kingdom
Sao lắm việc thế này !?
Trong căn phòng nhỏ sau cánh cửa gỗ trầm nâu khói, có một thân hình ngồi đấy với chồng sấp giấy nặng cộp chất chồng gần hết cả mặt bàn
U.K - United Kingdom
Ai gọi nữa đây !?
U.K - United Kingdom
[ Alo ? U.K xin nghe ]
B.E - Britain Empire
[ Ngày mai đi xem mắt nhé con ]
U.K - United Kingdom
[ CON KHÔNG ĐỒNG Ý !!!! ]
B.E - Britain Empire
[ Từ từ !! ]
B.E - Britain Empire
[ Để tao nói hết ]
U.K - United Kingdom
// bình tĩnh lại //
U.K - United Kingdom
[ người nói tiếp đi ]
B.E - Britain Empire
[ Ta thấy con cũng đủ tuổi trưởng thành rồi nên muốn kiếm cho con một người vợ cho ta một đứa con dâu ]
U.K - United Kingdom
[ Nhưng con không muốn ]
B.E - Britain Empire
[ Nhưng ta cần con tạo mối quan hệ cho hôn phu sau này, còn rất nhiều thứ quan trọng của gia đình đấy để hợp tác làm ăn hai bên ]
B.E - Britain Empire
[ Đi đi con ạ ]
U.K - United Kingdom
[ vậy thì nghe theo lời người , vì lợi ích gia đình... ]
B.E - Britain Empire
[ Có mặt trước 19h tối hôm nay ]
B.E - Britain Empire
[ Chuẩn bị đàng hoàng đó ]
U.K - United Kingdom
[ Vâng thưa người... ]
U.K - United Kingdom
[ Xin phép ] // tắt máy //
U.K - United Kingdom
Haizz
Những bông tuyết nhẹ nhàng đáp xuống mái nhà, vỉa hè, và những hàng cây trơ trọi bên bờ sông Thames, phủ lên thành phố một tấm chăn mỏng, tinh khôi mà lạnh giá. Cả không gian như chậm lại, tĩnh lặng và xa xăm. Đèn đường vàng nhạt hắt xuống mặt tuyết phản chiếu, tạo thành những vệt sáng mờ ảo như ký ức không thể với tới.Tiếng xe cộ thưa thớt, thay vào đó là tiếng bước chân lún sâu trong tuyết – đơn độc, ngập ngừng. Chàng trai đứng lặng bên cửa sổ, dõi mắt theo những cánh tuyết đang xoay tròn trong gió. Giữa khung cảnh ấy, trái tim anh cũng lạnh đi như thành phố. Tuyết rơi đẹp đẽ, nhưng cũng là lời nhắc nhở tàn nhẫn rằng có những điều tưởng như mơ mà chỉ có thể ngắm nhìn, không bao giờ chạm tới – giống như tình yêu mà anh phải từ bỏ.London đang chuyển mình vào đông, và anh cũng đang bước sang một ngưỡng cửa mới – không phải bằng niềm hân hoan, mà bằng nỗi ngờ vực và sự chấp nhận lặng thầm.
19h Tại khu phố Notting Hill
Williams Shadown
Ai đến vậy ?
Williams Shadown
// ra mở cửa //
U.K - United Kingdom
Good evening Mr Williams
Williams Shadown
Good evening Mr U.K
Williams Shadown
Please come in
U.K - United Kingdom
// ngồi xuống ghế //
Williams Shadown
Vanessa xuống đây đi
Vanessa Shadown
Con xuống liền
Williams Shadown
Ngài ngồi đây chờ chút, con bé đang chuẩn bị chút thôi // cười gượng //
U.K - United Kingdom
* đúng là gia đình giới thượng lưu có khác *
Williams Shadown
Mời ngài dùng trà // rót ấm trà ra một chiếc ly sứ //
U.K - United Kingdom
Như vậy thì tuyệt quá, cảm ơn
Vanessa Shadown
Con xuống rồi đây
Vanessa Shadown
// Ngồi xuống //
Williams Shadown
Đây là vị hôn phu của con cũng như hôn thuê của ngài sau này, có gì thì chúng ta giúp đỡ nhau // nhìn cả hai //
U.K - United Kingdom
Rất hân hạnh được gặp cô , tôi mong chúng ta sẽ hợp tác
Vanessa Shadown
Hợp tác vui vẻ ^^
France Republic
// nhìn Paris qua cửa sổ //
Paris chìm trong tấm áo choàng mùa đông lạnh giá nhưng đầy quyến rũ. Ánh đèn vàng ấm áp từ những chiếc đèn đường cổ kính đổ dài xuống mặt phố lát đá, nơi những bước chân vội vã vang lên khe khẽ, lẫn trong tiếng gió thở khẽ bên hàng cây khẳng khiu trụi lá. Những mái nhà đặc trưng của Paris phủ một lớp sương mỏng, phản chiếu ánh sáng lấp lánh từ các quán cà phê ven đường vẫn còn mở cửa, nơi vài ba người ngồi quấn khăn, tay ôm tách sô-cô-la nóng, trò chuyện khe khẽ. Trên cao, tháp Eiffel rực rỡ trong muôn ánh đèn, như một vì sao giữa lòng thành phố mộng mơ. Từ phía bên trong, Paris hiện ra như một bức tranh sống động, dịu dàng và đầy mê hoặc — một buổi tối mùa đông vừa lạnh lẽo, vừa ấm áp theo cách rất riêng.
France Republic
* Lạnh thật đấy * // cầm cóc trà nóng uống một ngụm //
France Republic
* Bình yên khiến mình nhẹ nhõm hơn hẳn *
Căn phòng nhỏ lặng im, chỉ có tiếng đồng hồ tí tách và ánh đèn vàng nhạt trải đều trên mặt sàn. Mọi thứ đều gọn gàng, ngăn nắp — chiếc ghế tựa bên cửa sổ, tách trà còn âm ấm, vài quyển sách mở sẵn trên bàn. Không có tiếng ồn, không có những yêu cầu phải đáp ứng, không có ai để phải cố gắng tỏ ra ổn. Chỉ còn lại mình, hơi thở đều đặn và một khoảng không gian an toàn tuyệt đối. Thời gian như chậm lại, dịu dàng vỗ về những ngổn ngang đã bỏ lại ngoài cánh cửa.
Lặng yên một góc nhỏ, đủ nghe lòng thở than
Ngoài kia, Paris đang chìm trong giá lạnh của mùa đông — gió rít khe khẽ bên khung cửa gỗ, những mái ngói xám phủ sương, và ánh đèn đường hắt qua tấm rèm vải thô, mờ ảo như giấc mơ. Bên trong căn phòng áp mái nhỏ, thế giới thu lại chỉ còn cậu và hơi ấm. Một chiếc chăn bông dày, mùi thơm dịu của gỗ cũ và cà phê sót lại trong tách. Không tiếng xe, không tiếng người, chỉ còn tiếng lò sưởi lách tách cháy nhẹ và cuốn sách mở dở trên đùi. Cảm giác như mọi thứ ngoài kia đã chậm lại — Paris vẫn hoa lệ, nhưng cậu thì đang ở một chiều không gian khác, nơi thời gian không cần gấp gáp. Giữa cái rét tê tái của thành phố lãng mạn, sự yên tĩnh trong căn phòng nhỏ khiến lòng nhẹ đi, như thể những nỗi lo cũng tan dần theo hơi thở ấm áp trong làn không khí tĩnh mịch.
France Republic
Cũng muộn rồi.. // đứng dậy //
France Republic
* Dẹp chỗ ngủ rồi ngủ luôn, mai mình dọn tiếp *
France Republic
// đi lên lầu //
Cánh cửa gỗ cót két mở ra, nặng trĩu như tâm hồn cần được nghĩ ngơi cậu bước vào phòng bật đèn lên, bên trong vẫn y hệt như xưa có một chiếc giường, cửa sổ, phòng tắm kế bên và một cái bàn gỗ nằm đối diện giường ngủ .
Cậu bước từng bước về phía trước, đến chiếc giường mà khi còn nhỏ là nơi hằng ngày cha cậu ngồi trên ghế kể truyện cổ tích cho cậu nghe, nơi cậu ốm có cha chăm, nơi chứa bao kí ức tuổi thơ tươi đẹp nó là một phần hình thành nên con người nhỏ bé này .
Cậu khẽ ngồi xuống mép giường, đôi tay lần theo từng nếp gấp trên tấm chăn cũ kỹ. Mọi thứ như chưa từng thay đổi — chiếc gối vẫn đặt lệch về một bên, nơi cha từng tựa lưng khi đọc truyện; vết lõm trên nệm vẫn còn đó, như thể thời gian cũng nặng lòng không nỡ xóa đi dấu vết của những ngày xưa cũ. Cậu nhắm mắt lại, tưởng như còn nghe được giọng cha trầm ấm, vang lên giữa khoảng không tĩnh lặng của đêm đông: “Ngày xửa ngày xưa…”
Một nỗi nghẹn ngào dâng lên nơi cổ họng. Kí ức ùa về — có những đêm sốt cao, bàn tay cha đặt lên trán cậu ấm áp hơn bất kỳ ngọn lửa nào; có những buổi chiều mưa, cậu co ro trong chăn, bên cạnh là bóng dáng quen thuộc ấy, im lặng nhưng che chở cả một thế giới nhỏ bé.
France Republic
// run run //
Tấm lưng bé đi trong lớp chăn cuộn tròn như con sâu bé nhỏ nằm trong kén, một lần nữa trở về một đứa trẻ thơ, cảm nhận cái ấm vô hình đặt trên lưng vuốt nhẹ vô dạng cùng tiếng thở đều đều của cậu, cái lời an ủi từ hư vô đó cố xoa dịu đứa trẻ say giấc bằng những gì nó có .
Căn phòng im ắng đến mức nghe được cả tiếng tuyết rơi đâu đó ngoài khung cửa sổ, nhẹ và đều, như bản ru khúc dành riêng cho những tâm hồn lạc lõng. Cậu nằm đó, lưng áp vào hơi ấm tưởng tượng ấy — cái cảm giác như vòng tay ai từng ôm trọn cậu vào lòng khi còn bé, như luồng khí dịu dàng chạm khẽ qua sống lưng, an ủi bằng sự hiện diện vô hình mà cậu không cần nhìn thấy cũng biết là thật.
Không thể kiềm được mà bật khóc, tiếng nấc nhỏ nghẹn ngào oan ức , đã bao lâu rồi, đã bao lâu thời gian cậu chịu đựng tất cả nuốt bao nước mắt vào trong, gồng cơ thể nhỏ bé để chống chọi bao sống gió khắc nhiệt, bao lời nó từ người đàn ông tồi tệ nào đó, giọt lệ rơi lã chả ướt đẫm cả mảng gối nằm, cái chăn ấm cậu ôm chặt vào lòng, mùi hương thở xưa đã lâu không nhớ, cậu thật sự nhớ người, người cha dịu dàng và chở che cho cậu .
Giờ đây, căn phòng vẫn vậy, nhưng người xưa thì đã khuất. Cậu vẫn là cậu của ngày nào, nhưng cũng đã đi qua bao nhiêu năm tháng đổi thay. Chính nơi này — chiếc giường này, căn phòng này — đã ôm ấp cậu qua những ngày tuổi thơ, dịu dàng vun đắp nên một tâm hồn biết yêu thương, biết nhớ nhung, và biết đau.
Comments