[Văn Hàm|ABO]:Mùi Hương Không Thể Chối Từ
đụng độ lần hai
sáng hôm sau,lớp học đầu tiên của Tả Kỳ Hàm là môn Văn học hiện đại,cậu lặng lẽ bước vào phòng,tìm chỗ ngồi ở cuối lớp,cô giấu đi sự bối rối vì cuộc gặp mặt kỳ lạ hôm qua
Dương Bác Văn
ê,mày ngồi đó hả?
Tả Kỳ Hàm ngẩng đầu,nhìn thấy Dương Bác Văn đã ngồi xuống ngay hàng ghế kế bên,ánh mắt sắc lạnh đầy thách thức
Tả Kì Hàm
tớ...tớ chỉ ngồi đây cho tiện thôi//ấp úng//
Dương Bác Văn nhếch mép,đặt tay lên bàn gần cậu,tạo ra khoảng cách chật chội
Dương Bác Văn
tiện hay không thì tùy,nhưng tao thích chỗ này hơn
Dương Bác Văn
ở đây có mùi bạc hà...ấm áp mà cũng dễ thương
Tả Kỳ Hàm đỏ bừng mặt,lảng sang chỗ khác,cố giữ khoảng cách
Dương Bác Văn
đừng tránh mắt tao
Dương Bác Văn nói,giọng vừa thô tục vừa quyến rũ,khiến Tả Kỳ Hàm lúng túng
thầy giáo bước vào,không khí trong lớp bỗng trầm lắng lại,nhưng Tả Kỳ Hàm không thể tập trung,mùi gỗ tuyết tùng từ bên cạnh khiến tim cậu như muốn nhảy ra ngoài
tiết học trôi qua,nhưng cậu vẫn bị ánh mắt Dương Bác Văn dán chặt không rời
Dương Bác Văn
mày không thích tao à?//hỏi khi lớp đã vắng dần//
Tả Kì Hàm
tớ không biết...//thừa nhận,giọng nhỏ nhẹ//
Dương Bác Văn
đừng giả vờ ngu,tao biết mày thích tao mà//cười khẩy,tay lần tìm ngón tay cậu,đặt nhẹ lên bàn//
Tả Kì Hàm
cậu đừng có tưởng tớ dễ dụ thế,tớ..tớ không phải đứa ngốc đâu//phồng má,cố tỏ ra cứng rắn//
Dương Bác Văn
thế thì tao sẽ làm cho mày tin//thì thầm,đầy tự tin//
Tả Kỳ Hàm nhìn thẳng vào mắt Dương Bác Văn,không lùi bước
Tả Kì Hàm
cậu...tớ không phải người dễ bị khuất phục đâu
Dương Bác Văn
tốt,tao cũng thích mày cứng đầu
hai người nhìn nhau trong im lặng,không khí vừa căng thẳng vừa đầy điện tích,như một trận chiến không hồi kết
Comments