[Allsieun] Gió Lạnh Trên Hành Lang
chap 2
Trong phòng, Siuen ngồi lại vào bàn học, ánh đèn bàn đổ xuống trang sách một màu vàng dịu. Bút lướt đều trên giấy, nhưng đầu óc không còn hoàn toàn đặt vào bài vở nữa.
Bên ngoài kia, hắn vẫn ngồi đó — Na Baekjin.
Em nghĩ đến việc tại sao hắn lại sống. Nếu cái chết trước kia chỉ là một vở kịch, một sự dàn dựng thì sao? Nhưng em không thực sự tin vào điều đó. Những gì em thấy hôm ấy… không giống như giả. Mắt hắn lúc đó đã nhắm lại, môi tím tái, lạnh đến mức không thể giả vờ được.
Hắn trông rất cô đơn. Cái dáng ngồi thu mình, vai khẽ rung theo từng nhịp thở, khiến em bất giác nghĩ đến chính mình. Im lặng, lạc lõng giữa một nơi vốn chẳng ai thật sự để ý đến sự tồn tại của mình.
Hắn học giỏi — điều đó ai cũng biết. Nhưng hắn cũng kỳ lạ. Có gì đó điên loạn trong ánh mắt, trong cử chỉ. Hắn dễ nổi nóng, từng đấm bạn giữa lớp, từng im lặng nhìn giáo viên hét vào mặt mình mà không phản ứng. Có lần, hắn bị BLHD đánh tơi tả sau trường, nhưng không kêu một tiếng. Cứ như thể đau đớn là thứ hắn đã quen thuộc từ rất lâu rồi.
Người ta bảo hắn “có vấn đề”. Bạn bè tránh xa. Giáo viên ngại nhắc tên. Họ gọi hắn là “gánh nặng”, là “rắc rối”.
Ngay cả bố mẹ hắn cũng không cần hắn. Em nghe loáng thoáng từ ai đó rằng họ chuyển nhà đi nơi khác sau cái chết của hắn — hay ít nhất là sau khi họ tưởng hắn đã chết.
Không một ai thực sự cần hắn. Không một ai ở lại.
Nghĩ đến điều đó, em thấy có gì đó chùng xuống nơi lồng ngực. Không hẳn là thương cảm. Cũng không phải sợ hãi. Chỉ là một sự chạnh lòng, thoáng qua nhưng đủ để khiến tay em khựng lại trên trang giấy.
Có lẽ… vì hắn giống em. Không hoàn toàn, nhưng đủ để hiểu.
Siuen đặt cây viết xuống, khẽ đẩy ghế ra sau. Không vội vàng, em đứng dậy, lặng lẽ đi ra khỏi phòng học.
Na Baekjin vẫn ngồi ở đó, trên chiếc ghế gần cửa. Đầu cúi thấp, hai tay đan vào nhau. Hắn không ngẩng lên khi nghe tiếng bước chân, như thể đã quen với việc bị phớt lờ.
Siuen đứng cách hắn vài bước, nhìn một lúc lâu. Rồi em cất giọng, vẫn nhỏ, đều, và khó đoán được cảm xúc
Yeon Sieun
cậu ăn gì chưa?
Na Baekjin ngẩng đầu lên chậm rãi, hơi bất ngờ. Hắn chớp mắt, rồi lắc đầu.
Na Baekjin
Chưa. Tôi... cũng không nhớ lần cuối cùng là khi nào.
Siuen gật đầu nhẹ, rồi quay lưng đi về phía bếp. Một lát sau, em quay lại, tay cầm một ổ bánh mì nhỏ và ly sữa nguội. Em đặt cả hai thứ lên bàn gần ghế.
Yeon Sieun
Không có gì nóng.
Yeon Sieun
Nhưng ăn tạm đi.
Na Baekjin nhìn đồ ăn, không nói gì trong vài giây. Rồi hắn khẽ thở ra.
Siuen không đáp, chỉ đứng yên nhìn hắn.
Hắn nói tiếp, giọng khàn:
Na Baekjin
Em là người đầu tiên nói với tôi như thế… sau một thời gian dài.
Siuen nghiêng đầu nhẹ, như đang cân nhắc điều gì đó. Rồi em nói, giọng đều, không phán xét:
Yeon Sieun
Không ai cần anh cả.
Yeon Sieun
tôi biết cảm giác đó.
Na Baekjin ngước lên nhìn em. Không có tiếng động nào giữa hai người trong vài giây. Chỉ có tiếng gió ngoài cửa sổ thổi nhè nhẹ.
Siuen quay người, đi về lại phía phòng học. Trước khi khuất vào cửa, em nói:
Yeon Sieun
Nếu không gây rắc rối.
Rồi em biến mất vào trong. Căn nhà lại chìm vào yên lặng, nhưng là một kiểu yên lặng khác.
em ngồi trong phòng một lúc lâu , dường như không thể tập chung học được nữa
quyết định nhắn tin cho Humin
Yeon Sieun
sang nhà tôi một lát💬
Park Humin
nay Siuen nhà ta chủ động nhắn cho tôi luôn àaa 💬
bồ nhí siuen
thấy Baku slay quá tr💅💅😭😭😭
Comments
💗ParkJihoon-MAY💗
nhắn rồi để cái móng vô chi vậy?
2025-06-05
1