[DuongHung] [DomicMasterD] Duyên Tiền Kiếp
Chương 1. Thành Hôn
Gọi tắt là bé yêu
Ai lò ve du 🫵
Gọi tắt là bé yêu
Như dean vậy trời 🤡
Trăng mờ trên mái ngói lưu ly, gió thổi qua rèm đỏ khiến ánh nến lay động như đang thở dài
Nội điện Thừa Hoa rực rỡ ánh vàng son nhưng lại lạnh lẽo đến mức khiến người ta rùng mình
Đăng Dương đứng quay lưng về phía cửa, y phục hoàng thái tử sắc tím thẫm phủ dài đến gót
Trên tay cầm một chén rượu, rót đầy lần thứ ba nhưng chưa uống
Nhân vật phụ
Thái giám: Khẩn cáo bệ hạ, Lê gia công tử đã được đưa đến tẩm điện
Trần Đăng Dương [Hắn]
Cho vào
Cửa mở ra, tiếng bước chân nhẹ tênh vang lên giữa không gian tĩnh lặng
Người bước vào mặc hỉ phục đỏ thẫm, khăn voan mỏng đã được dỡ xuống, đôi mắt to tròn ngập ngừng nhìn về phía bóng lưng đang đứng
Lê Quang Hùng [Y]
Thần.. Lê Quang Hùng, xin tham kiến bệ hạ
Không có tiếng trả lời, hắn cũng chẳng xoay người lại, vẫn lặng im như thể việc người vừa bước vào không đáng bận tâm
Một lát sau, giọng khô lạnh như gió mùa đông❄❄❄ mới cất lên
Trần Đăng Dương [Hắn]
Bỏ y phục đỏ đi, ta không thích màu đó
Lê Quang Hùng [Y]
Dạ.. vâng
Y quay đi, tay khẽ run khi gỡ từng lớp hỉ phục nặng nề
Dưới lớp lụa đỏ là bộ áo mỏng trắng nhạt, lộ rõ tấm lưng gầy
Y chưa kịp xoay lại, đã nghe tiếng chén rượu đặt xuống bàn
Trần Đăng Dương [Hắn]
Ngươi vào cung vì điều gì?
Lê Quang Hùng [Y]
Thần không rõ...
Lê Quang Hùng [Y]
Chỉ biết phụ thân nói đây là mệnh chỉ
Lê Quang Hùng [Y]
Bảo thần ngoan ngoãn nghe theo
Trần Đăng Dương [Hắn]
Ngươi tưởng cung đình là nơi ai cũng có thể "ngoan ngoãn nghe theo" ?
Giọng hắn cao hơn, lồng lộng uy nghiêm của kẻ sống trong lầu son từ bé, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn xoáy vào y
Trần Đăng Dương [Hắn]
Ta không cần một món đồ được đưa đến để "nghe theo"
Trần Đăng Dương [Hắn]
Càng không cần một kẻ ngây ngốc bị người ta bán mà không biết
Hùng khẽ cắn môi, lần đầu ngẩng mặt nhìn thẳng vào hắn
Lê Quang Hùng [Y]
Nếu là món đồ.. thần cũng chẳng mong được giữ lại
Lê Quang Hùng [Y]
Nhưng phụ thân nói nếu không gả đi, cả nhà sẽ gặp nạn
Dưới ánh nến, gương mặt kia vẫn giống hệt năm xưa - mềm mại, ngây thơ, dễ khóc và dễ tin người
Nhưng hắn không thể để lòng mình yếu mềm trước điều đấy
Trần Đăng Dương [Hắn]
Ta không muốn nhìn thấy ngươi khóc
Trần Đăng Dương [Hắn]
Càng không muốn thấy người ở đây
Trần Đăng Dương [Hắn]
Từ mai, dọn ra điện Đông Trì
Trần Đăng Dương [Hắn]
Không có lệnh, không được bước vào nội điện nửa bước
Lê Quang Hùng [Y]
Thần hiểu rồi...
Hắn quay lưng đi, rót thêm chén rượu nữa
Trong lòng dội lên đoạn ký ức
Tiếng cười giòn bên vườn đào, một đứa trẻ gọi hắn là "Thanh ca ca", đôi mắt tròn xoe khi thấy hắn bắn trúng trái táo đầu tiên
Nhưng ký ức ấy phải chết đi như thể A Thanh đã chết từ lâu, để Trần Đăng Dương sống tiếp giữa biển máu cung đình
Trần Đăng Dương [Hắn]
*Xin lỗi, Quang Hùng*
Trần Đăng Dương [Hắn]
*Bây giờ.. ta không thể nhận em*
Phía sau, Hùng cúi đầu thật thấp, chẳng dám nhìn hắn lần nữa
Y không biết, trong đôi mắt lạnh lùng kia đã gợn một làn sóng dịu dàng
Có điều nó quá mỏng, không đủ để cứu vãn đêm tân hôn lạnh buốt đến thấu xương này
Một đêm gọi là “tân hôn” nhưng không có chăn gối, không có lời chúc tụng
Chỉ có hai người ở hai đầu cung điện, một người nuốt ký ức cũ, một người chôn chặt nỗi hoang mang
Gọi tắt là bé yêu
Tôi chọn viết theo vibe cổ trang Trung Quốc nha mấy nàng
Gọi tắt là bé yêu
Cảm ơn vì đã đọc, love y'all 💞
Comments
Bò xấu.
Giờ mới nhận ra hả
2025-06-07
1
🎧 _cα̣̂u α̂́ოო💤
dean ln rồi chứ "như" gì nữa/Chuckle/
2025-08-23
1
OFF VĨNH VIỄN TỪ NGÀY 26/7
Ủa tưởng bị lâu r =))
2025-06-09
1