ghét
Năm 2015, giữa lòng Hà Nội nhộn nhịp, khu chung cư cao cấp rực rỡ ánh đèn trở nên sống động với tiếng người qua lại tấp nập. Ở đó, hai gia đình họ Hoàng và họ Nguyễn vốn đã gắn bó với nhau từ lâu.
Lúc này, Đức Duy mới sáu tuổi – một cậu bé mũm mĩm, mặt tròn trĩnh, lúc nào cũng lẽo đẽo theo sau anh hàng xóm hơn mình hai tuổi, Quang Anh, tám tuổi.
Nguyễn Quang Anh-8 tuổi
Lại đây làm gì nữa thế, Duy? //cau mày//
Hoàng Đức Duy-6 tuổi
Anh Quang Anh, cho em chơi với anh nhé //nhỏ nhẹ nói, ánh mắt ngập tràn hy vọng//
Nguyễn Quang Anh-8 tuổi
Chán thật, cứ bám lấy tao, để tao yên đi //quát//
Nguyễn Quang Anh-8 tuổi
//quay lưng bỏ đi//
Dù bị Quang Anh xô ngã mấy lần, Duy vẫn bám theo như cái bóng. Cậu bé mũm mĩm, mặt tròn trĩnh ấy chẳng chịu buông tha anh hàng xóm khó tính.
Cả đám bạn xung quanh vừa trêu vừa cười, làm Duy đỏ mặt không ngừng.
Nv phụ
Ê, nhìn cái mặt tròn vo như quả bóng bay kìa, mập ú quá rồi!
Nguyễn Quang Anh-8 tuổi
//cười khẩy, liếc Duy rồi nói// Mày đúng là đồ ngố, cứ lẽo đẽo theo tao làm gì? Tao mà bảo mày biến đâu không được à?
Hoàng Đức Duy-6 tuổi
//im lặng, cúi đầu chịu trận//
Nv phụ
Đi mà mua chai nước cho bọn tao đi, lười quá!
Nguyễn Quang Anh-8 tuổi
Ê, mày! Tao bảo đi mua chai nước cho tao đây này, nhanh lên đấy!
Hoàng Đức Duy-6 tuổi
//gật đầu, giọng nhỏ nhẹ// Vâng, anh đợi em nhé
Nv phụ
Ê mập con, biết nghe lời chưa? Mua cho thằng kia chai nước đi!
Nguyễn Quang Anh-8 tuổi
//đứng cạnh, giả vờ nhăn mặt// Cẩn thận mà đi, đừng có làm tao mất thời gian.
Hoàng Đức Duy-6 tuổi
//lặng lẽ bước đi, lòng tủi thân//
Hoàng Đức Duy-6 tuổi
//quay lại//
Nguyễn Quang Anh-8 tuổi
//nhận chai nước rồi cười cợt// Lần sau đừng có làm chậm, tao không có thời gian chờ đợi mày đâu
Hoàng Đức Duy-6 tuổi
Vâng, anh nói gì em nghe nấy
Nguyễn Quang Anh-8 tuổi
//tỏ vẻ khinh khỉnh// Ừ, biết điều thì đỡ. Nhưng mà mày cứ bám tao suốt thế này, tao mà không quát cho thì lạ lắm!
Năm 2025. Mùa thu Hà Nội se lạnh, lá vàng rơi đầy trên những vỉa hè quen thuộc. Chung cư cao cấp ấy vẫn còn đó, và tình cảm lặng thầm cũng chưa từng thay đổi.
Duy năm nay đã mười sáu tuổi, cao hơn, trắng hơn, nhưng khuôn mặt vẫn tròn trĩnh, dễ thương kiểu trẻ con. Cậu vẫn giữ thói quen cũ: mỗi sáng đều dậy sớm, đứng chờ trước cửa nhà Quang Anh – người anh hàng xóm hơn cậu hai tuổi, hiện đang học lớp 12 cùng trường với Duy.
Hoàng Đức Duy
//đứng trước cửa//
Hoàng Đức Duy
//tay ôm cặp//
Nguyễn Quang Anh
//bước ra//
Nguyễn Quang Anh
//tóc còn hơi rối//
Nguyễn Quang Anh
//đeo tai nghe một bên//
Nguyễn Quang Anh
//cặp vắt vai//
Hoàng Đức Duy
Anh Quang Anh dậy sớm ghê nha!
Nguyễn Quang Anh
//chẳng buồn liếc lấy một cái//
Nguyễn Quang Anh
//đi thẳng//
Hoàng Đức Duy
//luống cuống chạy theo sau//
Hoàng Đức Duy
Anh ăn sáng chưa? Em có bánh bao nè, mẹ em hấp ngon lắm đó…
Nguyễn Quang Anh
//chán nản// Mày bớt làm trò được không? Mới sáng ra đã thấy mày là tao muốn đau đầu rồi
Hoàng Đức Duy
Thì em lo cho anh mà…
Nguyễn Quang Anh
Lo cái đầu mày. Mày không phiền là tao biết ơn lắm rồi
Nguyễn Quang Anh
//đi tiếp//
Hoàng Đức Duy
//cắm đầu chạy theo//
Hoàng Đức Duy
“Chắc chắn anh ấy không ghét mình thật đâu… chắc là vậy… chỉ là… anh ấy không giỏi thể hiện thôi”
Ra chơi.
Sân trường cấp ba RC tấp nập tiếng cười nói. Duy ngồi gục trên bàn, chưa kịp định làm gì thì điện thoại rung lên. Tin nhắn đến từ... Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh
📲 Quang Anh: Ra mua cho tao bánh mì thịt, thêm ớt. Mau.
Hoàng Đức Duy
//vội đứng dậy//
Hoàng Đức Duy
//chạy thật nhanh ra căng tin//
Hoàng Đức Duy
//ôm lấy như bảo vật//
Hoàng Đức Duy
//chạy về lớp 12A1//
Vừa bước vào lớp, đã có tiếng xì xào:
Nv phụ
Ê ê, cái đuôi quen thuộc của Quang Anh tới rồi kìa
Nv phụ
Không biết lần này là nước hay là đồ ăn nữa?
Nv phụ
Dáng đi kìa, nhìn đúng kiểu cưng chiều quá mức luôn á!
Hoàng Đức Duy
Anh ơi… em mua bánh mì rồi nè… //đưa tay//
Nguyễn Quang Anh
//liếc nhìn ổ bánh mì//
Nguyễn Quang Anh
//môi cong lên cười khẩy// Mày đúng là sai gì cũng làm ha? Mày nghĩ tao ăn thứ mày mua chắc?
Hoàng Đức Duy
//sững lại//
Nguyễn Quang Anh
//cầm ổ bánh mì//
Nguyễn Quang Anh
//đứng dậy//
Nguyễn Quang Anh
//bước tới thùng rác//
Ổ bánh mì rơi vào lòng thùng rác như một cú đập thẳng vào tim Duy.
Nv phụ
Mày làm cái trò gì vậy trời? Mua đồ mà bị vứt như chó vậy đó hả?
Nv phụ
Mày không thấy nhục à?
Hoàng Đức Duy
//cắn chặt môi//
Hoàng Đức Duy
//mắt đỏ hoe//
Hoàng Đức Duy
Không sao… anh không thích thì lần sau em không mua nữa…
Nguyễn Quang Anh
//mỉa mai// Ừ, tốt nhất thế đi. Tao cũng chẳng cần mày làm osin đâu
Hoàng Đức Duy
//lặng lẽ quay lưng đi//
Hoàng Đức Duy
//tay vẫn run lên vì nắm chặt góc áo//
Cậu không biết vì sao anh lại ghét mình đến vậy, hay chỉ là... cậu tự đa tình?
Hoàng Đức Duy
//Chạy thật nhanh ra khỏi lớp//
Cánh cửa nhà vệ sinh mở ra, không một bóng người. Mùi nước rửa sàn còn vương, âm thanh vang vọng và lạnh lẽo.
Hoàng Đức Duy
//ngồi bệt xuống//
Hoàng Đức Duy
//mặt vùi vào hai đầu gối//
Hoàng Đức Duy
Em đã làm gì sai đâu chứ… Em chỉ thích anh thôi mà…
Nv phụ
Thằng nhóc kia lại chui vào đây trốn à?
Nv phụ
Nhát chết thì đừng có đeo bám người khác!
Nguyễn Quang Anh
Ồ, trốn ở đây thật này
Quang Anh đứng ở ngưỡng cửa, ánh mắt lạnh tanh, liếc nhìn Duy đang co rúm nơi góc tường với vẻ khinh khỉnh.
Nguyễn Quang Anh
Mày làm cái gì thế này? Chạy đi khóc vì tao không ăn bánh mì mày mua hả?
Hoàng Đức Duy
//ngẩng lên//
Hoàng Đức Duy
//mắt đỏ hoe//
Hoàng Đức Duy
//nước mắt vẫn còn vương trên má//
Hoàng Đức Duy
Em… em chỉ không muốn ai thấy em khóc thôi…
Nguyễn Quang Anh
Yếu đuối thấy ớn. Đã bảo đừng theo tao nữa cơ mà. Đeo bám như vậy vui lắm à?
Nv phụ
Chắc nó tưởng mày sẽ cảm động vì ổ bánh mì ấy!
Hoàng Đức Duy
//đứng dậy//
Hoàng Đức Duy
Anh không cần thích em. Nhưng làm ơn, đừng ghét em đến vậy... Đừng sỉ nhục em trước mặt người khác…
Nguyễn Quang Anh
//khựng lại nửa giây//
Nguyễn Quang Anh
Muốn tao không ghét thì biến khỏi cuộc đời tao đi.
Rầm!
Cánh cửa nhà vệ sinh đóng sầm lại, để lại Duy đứng một mình giữa không gian chật chội. Cậu không còn kìm được nữa.
Trưa.
Sân trường lặng dần khi tiếng trống vang lên kết thúc tiết học cuối. Duy đang xếp sách vào cặp thì điện thoại lại rung lên.
Nguyễn Quang Anh
📲Quang Anh: Ra cổng chờ tao. Mang theo cặp hộ bạn gái tao. Tao bận tay
Duy chẳng cần hỏi lại là ai – từ đầu năm học đến giờ, cậu đếm không xuể Quang Anh đã thay bao nhiêu “bạn gái”. Có những người chỉ được ba hôm, có người cả tuần. Nhưng hôm nay lại là... một cô mới.
Hoàng Đức Duy
//đi ra cổng//
Quang Anh đã đứng đó, bên cạnh một cô gái nổi bật, son môi đỏ rực và mái tóc nhuộm nâu gợn sóng.
Nguyễn Quang Anh
//huýt sáo// Ờ, tới rồi à? Nhanh đưa cặp cho nó xách. Tay tao mỏi
Sexy nóng bỏng
//nhếch môi cười khinh bỉ//
Sexy nóng bỏng
//ném chiếc cặp ra như ném cho người giúp việc//
Sexy nóng bỏng
Trông mặt cậu ta như mấy đứa béo béo quê mùa ấy nhỉ? Nhìn là thấy chẳng hợp vệ sinh
Hoàng Đức Duy
//lặng lẽ nhận lấy cặp//
Sexy nóng bỏng
//cười khúc khích// Cái đuôi nhỏ của anh đây à? Anh cưng nó thật đó
Nguyễn Quang Anh
//bỡn cợt// Ờ, cưng nó lắm. Không có nó thì ai lấy đồ ăn cho anh, ai xách cặp hộ? Người ta gọi là trung thành đó em.
Hoàng Đức Duy
//không dám ngẩng mặt lên//
Mỗi câu nói như một nhát dao. Nhưng cậu không phản kháng. Cậu vẫn đi theo, tay vẫn ôm cặp – chỉ vì đó là điều anh cần.
Chỉ cần được ở gần anh, dù chỉ là phía sau, cậu cũng cam lòng.
Sexy nóng bỏng
//cố ý để cậu nghe thấy// Béo thế kia mà đòi thích anh. Nhìn thôi đã thấy buồn nôn
Nguyễn Quang Anh
//cười lớn// Ờ, anh cũng bảo nó vậy suốt. Mà nó lì lắm, mãi vẫn bám
Hoàng Đức Duy
//dừng lại một chút//
Hoàng Đức Duy
“Vì thích anh... nên mới ngu ngốc đến thế này…”
Cuối tháng 5 – trời bắt đầu chuyển hè, cái nắng Hà Nội gay gắt nhưng lòng Duy lại háo hức chưa từng thấy.
Hôm nay là sinh nhật của cậu.
Từ sáng sớm, mẹ đã chuẩn bị đủ thứ: bánh kem, bóng bay, đồ ăn vặt… Ai cũng vui. Nhưng có một người khiến Duy mong ngóng nhất – vẫn chưa xuất hiện.
Hoàng Đức Duy
Quang Anh... đến chưa ạ?
Mẹ Đức Duy
À, anh Quang Anh ấy hả? Vừa mới thấy vào thang máy đấy con
Tiệc bắt đầu.
Duy luôn nhìn về phía Quang Anh – người đứng gần cửa sổ, tay đút túi quần, lơ đễnh gặm một miếng bánh ngọt. Duy không rõ anh có thật sự vui hay không, nhưng chỉ cần anh đến, thế là đủ để tim cậu rộn ràng.
Hoàng Đức Duy
//khẽ kéo tay áo Quang Anh// Anh Quang Anh… Em muốn nói chuyện một chút, được không?
Nguyễn Quang Anh
//liếc cậu, vẻ chẳng mặn mà// Gì nữa đấy?
Hoàng Đức Duy
Chút thôi mà… Ở ban công…
Ngoài ban công vắng, chỉ còn tiếng gió thổi nhẹ. Thành phố phía dưới rực ánh đèn, còn trái tim Duy thì như sắp nổ tung.
Hoàng Đức Duy
//hít một hơi thật sâu, rồi quay sang anh, cười nhẹ// Em… em có chuyện muốn nói với anh…
Nguyễn Quang Anh
Nói nhanh đi
Hoàng Đức Duy
//bối rối lấy trong túi ra hộp socola//
Hoàng Đức Duy
Em… em thích anh. Lâu rồi… từ hồi còn nhỏ. Anh… anh có thể nhận cái này không?
Nguyễn Quang Anh
//cười phá lên//
Nguyễn Quang Anh
Thích tao á? Mày nhìn lại bản thân đi. Mặt thì tròn, người thì ục ịch như cái bánh bao mốc. Mày tưởng tao thiếu người theo đuổi đến mức phải nhận lời một thằng như mày à?
Hoàng Đức Duy
//Tay siết chặt hộp socola//
Hoàng Đức Duy
//Mặt nóng bừng//
Nguyễn Quang Anh
Tao đến đây vì bị mẹ mày nhắn. Chứ nếu biết mày định tỏ tình, tao đã chẳng phí thời gian rồi
Nguyễn Quang Anh
//hất mặt, rồi phẩy tay// Giữ lấy hộp kẹo đi. Tao không nhận mấy trò trẻ con rẻ tiền
Hoàng Đức Duy
//đứng chết lặng//
Hoàng Đức Duy
//nhẹ nhàng rút tay lại, siết chặt hộp socola vào lòng//
Phòng ngủ nhỏ của Duy, tối hôm ấy, chỉ còn ánh đèn ngủ vàng vọt.
Cậu không biết mình đã khóc bao lâu. Cứ lau khô rồi lại ứa ra, từng đợt nghẹn ứ nơi cổ họng, khiến cậu thở cũng khó khăn.
Hoàng Đức Duy
Vừa xấu, vừa ngốc… Ai mà thích chứ
Hoàng Đức Duy
💭 "Mày tưởng tao thiếu người theo đuổi đến mức phải nhận lời một thằng như mày à?"
Hoàng Đức Duy
//ôm gối, siết chặt lại//
Trong lòng cậu là một mớ cảm xúc hỗn loạn – tủi thân, đau lòng, và cả… tức giận với chính mình.
Hoàng Đức Duy
Mình không thích anh Quang Anh nữa đâu…
Hoàng Đức Duy
Không thích anh hàng xóm… không thích người cứ luôn làm mình đau nữa…
Hoàng Đức Duy
//ngồi dậy//
Hoàng Đức Duy
//nhìn chằm chằm vào gương//
Gương phản chiếu một cậu con trai mũm mĩm, mặt vẫn đỏ hoe vì khóc, tóc rối tung, và đôi mắt… sưng húp.
Hoàng Đức Duy
Mình sẽ thay đổi
Hoàng Đức Duy
Sẽ không chạy theo anh nữa
Hoàng Đức Duy
Sẽ không phải là cái đuôi vô dụng ấy nữa.
Từ hôm nay, Hoàng Đức Duy sẽ bắt đầu lại. Vì chính mình
Kể từ cái ngày hôm đó… cậu biến mất.
Không còn tiếng gọi lanh lảnh mỗi sáng ở cửa nhà:
Hoàng Đức Duy
Anh Quang Anh ơi, đợi em với~
Không còn bóng dáng tròn tròn, lúi húi ôm cặp sách chạy theo anh mỗi giờ tan học.
Cũng không còn cái dáng lặng lẽ cúi đầu, đưa hộp bánh mì run run nói:
Hoàng Đức Duy
Em… mua cho anh nè…
Tất cả biến mất.
Cái tên Hoàng Đức Duy – tự dưng biến mất khỏi cuộc sống anh như thể chưa từng tồn tại.
Vài hôm đầu, Quang Anh thấy… thoải mái.
Không bị quấy rầy, không bị đeo bám, không phải xua đuổi ai cả. Nhẹ đầu.
Nhưng rồi, một tuần trôi qua.
Không trả lời tin nhắn anh gửi hỏi cho có lệ.
Nguyễn Quang Anh
Thằng nhóc đó đi đâu rồi?
Nguyễn Quang Anh
Nó biến đâu kệ nó, mắc gì mình phải quan tâm?
Mẹ Quang Anh
Quang Anh! Mang túi đồ này sang nhà mẹ Duy giúp mẹ!
Giọng mẹ anh vang lên từ bếp, còn chưa kịp phản kháng thì một túi lớn đầy quà biếu đã được nhét vào tay.
Nguyễn Quang Anh
Con đang học mà…
Mẹ Quang Anh
Học gì mà học! Nhà sát vách, đi năm phút là về! Mau!
Nguyễn Quang Anh
//nhăn mặt, lầu bầu// Cái nhà phiền phức ấy…
Tuy mồm thì càu nhàu, nhưng cuối cùng anh vẫn lững thững bước sang.
Nguyễn Quang Anh
//đưa tay ấn chuông cửa//
Mẹ Đức Duy
A, Quang Anh sang chơi à con? Vào nhà, vào nhà!
Nguyễn Quang Anh
Dạ, mẹ con nhờ con mang ít đồ sang thôi ạ
Mẹ Đức Duy
Thế à, cảm ơn con nhé. Trời ơi, lớn thế này rồi, đẹp trai ghê chưa…
Nguyễn Quang Anh
Dạ cô quá khen
Vừa đưa túi quà vào, Quang Anh đảo mắt quanh nhà — vẫn như cũ, gọn gàng và ấm cúng, nhưng... không có Duy.
Không có cái dáng tròn tròn hay cậu nhóc ngố tàu chạy ra khoe gì đó linh tinh như mọi khi.
Nguyễn Quang Anh
À mà… Duy đâu rồi ạ?
Mẹ Đức Duy
Nó sang Mỹ rồi con ạ, mới đi tuần trước. Nghỉ hè ba tháng mà, bên đó có dì ruột nên cho nó qua chơi
Cốc nước trên tay Quang Anh khựng lại giữa không trung.
Nguyễn Quang Anh
…Dạ? Đi Mỹ ạ?
Mẹ Đức Duy
Ừ, lần đầu đi xa nên háo hức lắm. Trước khi đi còn dặn mẹ là đừng gọi nhiều, để dành thời gian tận hưởng hè gì đó
Mẹ Duy cười hiền. Nhưng Quang Anh thì…
Đứng hình mất vài giây.
Nguyễn Quang Anh
À… ra vậy. Con cứ tưởng em bệnh gì chứ dạo này không thấy mặt
Rồi anh cười nhạt, cố làm ra vẻ không quan tâm. Nhưng khi mẹ Duy quay vào bếp, Quang Anh vô thức nhìn quanh nhà lần nữa.
Nguyễn Quang Anh
“Yên tĩnh thật”
Nguyễn Quang Anh
//nhét hai tay vào túi quần//
Nguyễn Quang Anh
//đi về//
Nguyễn Quang Anh
…Tự dưng đi thật à
Nguyễn Quang Anh
Thằng nhóc rắc rối
Tác giả
Truyện thứ 3 của tui rồi ạ mong mn sẽ ủng hộ nhiều ạ💗
Tác giả
Dù là viết đến bộ thứ 3 rồi nhưng viết vẫn chán lắm mn đọc thấy như nào thì nêu cảm nhận cho mình biết với ạ💛💛💛
Tác giả
Mình cũng rất thích đọc bình luận của mn nên mn cmt nhiều nha mình sẽ đọc sẽ rất muốn rep mn ng nữa😆
Tác giả
Dù là chuyện chat thoại nhiều nhưng mình viết chữ cũng khá nhiều mn cố đọc hết nha nếu cần như nào thì nói mình nhé nhưng chap sau mình sẽ chỉnh sửa nhaaaa😚
Tác giả
Cuối cùng mình mong mn hãy ủng hộ mình nhìu nhìu nhìu ạ💕💕💕
Comments
Trần Phương Vy
tg ơi nhớ em hongg, em là cái con có avatar đầu trọc ấyyyy
2025-06-11
1
nấm lùn bay tới đây><
tg theo dõi chéo iem hok
2025-06-10
1
hajcuu_sua
ê ê nói gì ck teo đó
dễ thương như thế mà nói như cái bóng bay seo coi chừng teo
2025-06-10
1