[ Nguyên Thụy ] Mùa Hoa Nở...!
Chương 2
Trên con đường lạnh lẽo, Trương Hàm Thụy lê từng bước một giữa mệt mỏi và thất vọng tràn trề. Bùn đất dính đầy chân, quần áo ướt sũng, mái tóc lòa xòa che gần hết khuôn mặt. Cậu chẳng quan tâm. Trong lòng chỉ còn lại một khoảng trống lạnh buốt. Rồi cậu dừng lại. Trước mặt là một khu nhà cũ kỹ, tường bong tróc, cửa gỗ xập xệ . Trên tấm biển gỉ sét, dòng chữ
Trương Hàm Thụy_Cậu
// Thở dài bước vào //
Cậu bước từng bước nặng nề vào bên trong. Nơi đây là chốn tạm trú dành cho những trẻ em bị bỏ rơi, người già neo đơn, những con người không còn đủ sức chống chọi với cuộc đời ngoài kia
Mọi thứ đều cũ kỹ, ẩm thấp, mùi ẩm mốc lẫn lộn với mùi cơm nguội, thuốc sát trùng và tiếng ho khan trong đêm
Nhưng ít ra… nơi này không ai đánh cậu, không ai mắng chửi cậu vì sự tồn tại của mình
Trương Hàm Thụy_Cậu
// Đứng trước căn phòng nhỏ bé //
Thật ra, Trương Hàm Thụy vốn là một đứa trẻ bị bỏ rơi. Cậu được một bà lão nhặt ve chai tình cờ phát hiện bên vệ đường vào một ngày mưa tầm tã. Khi ấy, cậu bé sơ sinh nhỏ xíu, người nóng hầm hập vì cơn sốt nặng, đôi môi tím tái, khóc đến khản cả giọng giữa cơn bão lạnh
Tiếng khóc ấy như xuyên thẳng vào lòng người đàn bà già nua, nghèo khổ nhưng còn sót lại một chút ấm áp của tình thương. Bà không nỡ quay đi. Bà bọc cậu trong tấm áo mưa rách, mang về căn phòng chật hẹp ở “Khu hội nghèo”, rồi từ ngày đó, nuôi cậu lớn lên, gọi cậu là “cháu” dù chẳng có một giọt máu chung
Thế nhưng… đến năm cậu vừa tròn 14 tuổi, bà ra đi. Không một lời từ biệt, không để lại chút gì ngoài chiếc áo ấm cũ kỹ và mùi hương dầu gió còn vương trên gối. Người ta bảo bà mất vì bệnh, nhưng Trương Hàm Thụy biết… bà chỉ đơn giản là đã mệt rồi. Bà đi đến một nơi xa lắm, nơi không còn đau đớn dày vò, nơi không ai có thể chê bà nghèo, cười nhạo đôi tay run rẩy của bà nữa
Trương Hàm Thụy_Cậu
Bà ơi...Ba năm rồi bà ơi...// Đứng trước di ảnh của người bà //
Trương Hàm Thụy_Cậu
Con mệt lắm bà ạ...Con nhớ bà lắm ! // Bất lực //
Trương Hàm Thụy_Cậu
Bà bỏ con ! Họ cũng bỏ con ! À không...Phải là họ rời xa những kẻ tầm thương như con mới đúng ! // Cười nhạt //
Trương Hàm Thụy_Cậu
...// Nhìn ra ngoài //
Trương Hàm Thụy_Cậu
* Đừng nói là đến tận đây đánh đạp mình nhé...* // Mệt mỏi //
Trương Hàm Thụy_Cậu
Cửa không khoá...!
Cách cửa được mở ra , người bước vào không phải là kẻ bắt nạt mà là một chàng trai thân mình cao ráo , quần áo chỉnh tề mang theo khí chất cao quý bước đến
Trương Hàm Thụy_Cậu
Cậu đến đây để làm gì ? // Quay mặt đi //
Hoàng Dương_Gã
....// Nhìn Cậu //
Hoàng Dương_Gã
Xin lỗi...!
Hoàng Dương_Gã
Thật ra tôi...// Khó nói //
Hoàng Dương mím môi định nói gì đó rồi lại thôi . Nhìn Cậu bé quay lưng về phía mình ánh mắt không còn mang theo sự tin tưởng như lúc trước . Hoàng Dương quay người , đặt túi thuốc xuống chiếc bàn nhỏ rồi lặng lẽ quay người rời đi
Trương Hàm Thụy_Cậu
....Cậu thật sự...Không có gì để nói với tôi sao...? // Lên tiếng //
Hoàng Dương_Gã
Tôi xin lỗi...// Rời đi //
Trương Hàm Thụy_Cậu
....// Lặng lẽ rơi nước mắt //
Hoàng Dương_Gã
* Thụy Nhi...Xin lỗi cậu nhiều lắm...* // Rời đi //
Hoàng Dương chỉ đứng ở ngoài một lúc , rồi quay người rời đi mà không ngoảnh đầu lại . Lúc này Hoàng Dương không hề hay biết , có một người đang đứng trước khu dân cư nghèo đang đợi chờ
Hoàng Dương_Gã
// Bước ra //
Tả Kỳ Hàm_Em
// Tức giận //
Hoàng Dương_Gã
// Ôm một bên mặt //
Tả Kỳ Hàm_Em
Cậu khốn nạn đến vậy sao ? // Thất vọng //
Hoàng Dương_Gã
// Im lặng //
Tả Kỳ Hàm_Em
Sao thế ? Sao lại không chịu nói ? Cậu bị câm sao ? // Mất kiểm soát //
Tả Kỳ Hàm_Em
Chẳng phải cậu là người nói sẽ luôn ở bên cậu ấy sao ? Lời hứa hẹn trước kia đâu rồi ?
Tả Kỳ Hàm_Em
Nói tôi nghe đi Hoàng Thiếu Gia ! Chẳng lẽ một gia tộc lớn mạnh lại có kẻ nói được không làm được sao ?
Hoàng Dương_Gã
Tả Thiên , cậu rồi cũng sẽ giống tôi thôi ! Đừng cố chấp làm người tốt nữa ! Tôi và cậu ta...Vốn là hai người không cùng thế giới !
Tả Kỳ Hàm_Em
Như thế nào mới là hai người không cùng thế giới ? // Khoanh tay trước ngực //
Tả Kỳ Hàm_Em
Cậu nói mà không hiết suy nghĩ sao ? Cuộc đời của Thụy Nhi chưa đủ khổ sao ?
Tả Kỳ Hàm_Em
Tôi thực sự thất vọng về con người cậu đấy ! Từng nói sẽ bên cậu ấy cuối cùng lại thất hứa !
Tả Kỳ Hàm_Em
Từng nói sẽ bảo vệ cậu ấy mà giờ đây lại không ngần ngại mà bắt nạt cậu ấy !
Tả Kỳ Hàm_Em
Cậu không thấy nhục sao ? // Bực bội //
Hoàng Dương_Gã
Không nhục ! Chỉ là rời xa những thứ không xứng tầm thôi ! // Bỏ đi //
Tả Kỳ Hàm_Em
....// Nhìn theo bóng lưng Hoàng Dương //
Tả Kỳ Hàm là con trai duy nhất của Tả gia một cậu nhóc vừa đáng yêu lại vừa tốt bụng. Em lúc nào cũng mang vẻ ngoài vui vẻ, nhiệt tình với mọi người xung quanh, là kiểu người khiến người khác muốn lại gần mà không cần lý do
Tả Kỳ Hàm và Trương Hàm Thụy từng rất thân thiết. Hai người dù không lớn lên cùng nhau, nhưng đã từng trải qua đủ thứ vui buồn. Đối với Thụy, Kỳ Hàm từng là điểm sáng duy nhất giữa những ngày tháng u tối
Nhưng rồi, ánh sáng ấy lại vô tình bị tổn thương vì chính bản thân cậu
Vì ở cạnh Thụy quá nhiều, Tả Kỳ Hàm cũng trở thành mục tiêu của đám bắt nạt. Có lần em bị dội cả xô nước lạnh giữa mùa đông buốt giá ở Trùng Khánh. Có lần em bị đám học sinh nghịch ngợm chơi xấu ngay trong lớp. Những trò đùa độc ác, những lời xì xào, tất cả đều nhắm vào em chỉ vì em đứng về phía một người như Thụy
Tả Kỳ Hàm không trách cậu một lời. Em vẫn kiên nhẫn ở bên, vẫn cố kéo cậu ra khỏi cái hố sâu tuyệt vọng ấy . Chỉ là... Trương Hàm Thụy không còn dám níu lấy nữa . Sợ nếu cứ tiếp tục, thì chính tay mình sẽ đẩy Tả Kỳ Hàm đến cùng vũng bùn
Tả Kỳ Hàm_Em
// Bước đến bên cạnh Cậu //
Tả Kỳ Hàm_Em
Cậu xem kìa...Cậu chịu nhục làm gì ?
Trương Hàm Thụy_Cậu
Cậu đến đây làm gì ?
Tả Kỳ Hàm_Em
Thụy Nhi...Đừng né tránh tớ nữa...Tớ không trách cậu đâu mà...
Tả Kỳ Hàm_Em
Họ , chính họ là người gây ra rắc rối cho tớ không phải cậu ! Cậu đừng tự trách bản thân mình rồi chôi vùi mình trong sự nhẫn nhịn như thế...!
Tả Kỳ Hàm_Em
Thụy Nhi...// Ôm Cậu //
Cơ thế Cậu dù có lấm lem nhưng không vì thế mà Tả Kỳ Hàm chê bai Cậu ! Em ôm chầm lấy cơ thể mệt mỏi của cậu nghẹn ngào
Tả Kỳ Hàm_Em
Thụy Nhi...Thế giới này rộng lớn lắm ! Không phải ai cũng sẽ ghét bỏ cậu như họ đâu mà...
// Nghẹn ngào //
Trương Hàm Thụy_Cậu
// Nhẹ nhàng đẩy em ra //
Trương Hàm Thụy_Cậu
Thế giới này dù có rộng lớn thế nào...Cũng không có nơi nào chấp nhận một kẻ thất bại như tớ đâu !
Trương Hàm Thụy_Cậu
Cậu mau về đi ! Trời tối rồi...// Đẩy Em ra khỏi cửa //
Tả Kỳ Hàm_Em
Khoan đã Thụy Nhi...Tớ không muốn đi ! Tớ muốn ở đây với cậu !
Trương Hàm Thụy_Cậu
....// Đóng sầm cửa //
Tả Kỳ Hàm_Em
....// Đứng người //
Cậu không muốn ! Không hề muốn đuổi Tả Kỳ Hàm đi một chút nào ! Nhưng cậu biết , nếu không làm vậy tai hoạ sẽ đến với Tả Kỳ Hàm ! Người bạn cuối cùng mà cậu tin tưởng trong thầm lặng !
Trương Hàm Thụy_Cậu
// Ngồi xụp xuống //
Trương Hàm Thụy_Cậu
Tớ bất lực rồi...Không muốn làm hại cậu nữa đâu...// Mệt mỏi //
Comments
Ko bt bayyy-))
thôi im lặng i gobi quá đủ r😔
2025-06-04
1