Chương 2: Như Nhau Cả Sao ?

Cô theo ông về một căn biệt thự cũ nằm sâu trong vùng sương mù.
Mọi thứ ở đây đều im lặng đến lạ kỳ, từ bức tường phủ rêu cho đến tiếng gió lùa qua hành lang lạnh ngắt.
Người hầu cúi đầu chào cô bằng ánh mắt xa cách.
Yên Ly
Yên Ly
// gật đầu //
Và ở cuối bậc cầu thang là một chàng trai, tựa người vào lan can, đôi mắt màu đỏ sẫm nhìn cô. Không phải bằng sự chào đón, mà là một thứ lặng lẽ xen giữa thờ ơ và dò xét.
Dương Vũ Tử Du
Dương Vũ Tử Du
// nhìn //
Cô vừa ngẩng lên thì bắt gặp ánh mắt ấy. Đỏ sẫm, sâu thẳm, không cảm xúc, như đang soi mói từng vết nứt trong linh hồn cô.
Yên Ly
Yên Ly
// khựng lại //
Dương Vũ Tử Du
Dương Vũ Tử Du
// không rời mắt //
Cái nhìn không hung dữ, cũng không thù ghét.
Nhưng đáng sợ ở chỗ
Nó quá bình thản, như thể cô chỉ là một vật thể lạ bị đặt nhầm chỗ.
Yên Ly
Yên Ly
// mím môi //
Cô cố gắng tránh ánh mắt ấy. Nhưng không được.
Nó như có trọng lực, kéo cô vào vùng tối nơi không có lối thoát.
Ánh mắt đó như đang nói:
“Tôi không cần em ở đây.” “Em không thuộc về chỗ này.” “Và nếu em yếu đuối, em sẽ tự bị đào thải thôi.”
Dương Vũ Mặc Tĩnh
Dương Vũ Mặc Tĩnh
// khẽ nói // Con trai ta
Dương Vũ Mặc Tĩnh
Dương Vũ Mặc Tĩnh
Con phải gọi là anh hai
Anh ta không đáp lời, không nhếch môi, cũng không quay đầu.
Chỉ khẽ liếc cô một cái rồi bước thẳng lên tầng, như thể chẳng có gì đáng bận tâm.
Yên Ly
Yên Ly
// cúi đầu thật thấp //
Cô đứng đó, tay siết chặt vào mép áo. Dù đã quen với việc bị bỏ lại phía sau, nhưng sao lần này…
lại thấy đau hơn thường lệ.
Cô không hiểu vì sao. Có lẽ vì đã hy vọng.
Hy vọng rằng một mái nhà mới sẽ khác. Rằng người ta sẽ nhìn thấy cô, thật sự nhìn thấy.
Chứ không chỉ là cái tên được thêm vào sổ hộ khẩu.
Anh ta đã quay lưng bước đi. Tiếng bước chân khô khốc, xa dần.
Mỗi bước như dội vào ngực, như thể ai đó đang kéo dần trái tim cô rời khỏi lồng ngực.
Chậm rãi mà tàn nhẫn.
Yên Ly
Yên Ly
// đứng lặng //
Ngay khoảnh khắc đó, giọng ông cất lên, trầm thấp, không rõ buồn hay vô tình:
Dương Vũ Mặc Tĩnh
Dương Vũ Mặc Tĩnh
Nó không quen có người lạ
Dương Vũ Mặc Tĩnh
Dương Vũ Mặc Tĩnh
Đừng để bụng
Chỉ một câu. Không ấm áp. Không bênh vực. Không nhìn vào mắt cô lấy một lần.
Cô khẽ cúi đầu. Một nụ cười nhạt không kịp thành hình đã vụn vỡ nơi khoé môi.
Yên Ly
Yên Ly
* như nhau cả sao ? *
Từng người lớn đi qua đời cô, ai cũng bắt đầu bằng những lời hứa, bằng lòng tốt ban phát từ trên cao.
Và rồi đến khi sự mệt mỏi, phiền phức hay một cái liếc mắt lạnh lùng xuất hiện, họ lại quay đi, như chưa từng dang tay.
Yên Ly
Yên Ly
* Không ai thật sự cần mình. *
Họ chỉ cần một ai đó, để chứng minh rằng họ tử tế.
Cô siết nhẹ vạt áo, nuốt hết những điều muốn hỏi vào trong.
Nếu đây là một mái nhà mới, thì nó cũng lạnh lẽo không kém những nơi cũ mà cô từng rời bỏ.
Chapter
1 Chương 1: Bóng Đêm Đón Nhận
2 Chương 2: Như Nhau Cả Sao ?
3 Chương 3: Ký Danh Trong Bóng Tối
4 Chương 4: Váy Trắng, Máu Lặng
5 Chương 5: Mái tóc, Và Một Bàn Tay
6 Chương 6: Giấc Mơ Có Thật ?
7 Chương 7: Em Không Nên Thấy
8 Chương 8: Một Điều Chờ Được Giải Mã
9 Chương 9: Sương Đêm Chưa Tan
10 Chương 10: Ly Sữa Và Lời Dặn Dò
11 Chương 11: Không Còn Là Bình Thường
12 Chương 12: Máu Không Trở Lại
13 Chương 13: Mùi Máu Đầu Tiên
14 Chương 14: Bắt Đầu Từ Một Giọt
15 Chương 15: Không Được Quên Mình
16 Chương 16: Ta Không Can Thiệp Nữa
17 Chương 17: Em Tin Anh
18 Chương 18: Chỉ Được Nghe Lời Tôi
19 Chương 19: Khát
20 Chương 20: Không Chỉ Là Máu
21 Chương 21: Bảo Vệ ?
22 Chương 22: Giữa Thú Đói Và Mùi Máu
23 Chương 23: Khát, Và Sợ Khát
24 Chương 24: Cô Ấy Không Phải Của Cậu
25 Chương 25: Gọi Tên Anh
26 Chương 26: Thứ Tôi Chưa Kịp Nuốt
27 Chương 27: Đứng Đợi, Không Chạy
28 Chương 28: Một Giây Thôi, Không Hơn
29 Chương 29: Một Khi Để Lại Dấu
30 Chương 30: Không Phải Lúc Này
31 Chương 31: Buộc Từ Máu
32 Chương 32: Đừng Dạy Máu Cách Lựa Chọn
33 Chương 33: Dù Chỉ Một Vết Nhỏ, Anh Cũng Sẽ Nhìn Ra
34 Chương 34: Đem Nó Về Để Dạy Cách. Không Phải Để Sợ
35 Chương 35: Máu Em, Quyền Anh
36 Chương 36: Một Chỗ Thuộc Về
37 Chương 37: Đừng Ở Trong Phòng Mãi
38 Chương 38: Mẹ
39 Chương 39: Ánh Nhìn Không Nên Chạm Đến
40 Chương 40: Không Đơn Thuần
41 Chương 41: Giữa Chúng Ta Có Một Điều Không Nên Gọi Tên
42 Chương 42: Tôi Không Muốn Em Thuộc Về
43 Chương 43: Cơn Khát Không Dành Cho Kẻ Biết Đợi
44 Chương 44: Đừng Nghĩ Anh Hiền
Chapter

Updated 44 Episodes

1
Chương 1: Bóng Đêm Đón Nhận
2
Chương 2: Như Nhau Cả Sao ?
3
Chương 3: Ký Danh Trong Bóng Tối
4
Chương 4: Váy Trắng, Máu Lặng
5
Chương 5: Mái tóc, Và Một Bàn Tay
6
Chương 6: Giấc Mơ Có Thật ?
7
Chương 7: Em Không Nên Thấy
8
Chương 8: Một Điều Chờ Được Giải Mã
9
Chương 9: Sương Đêm Chưa Tan
10
Chương 10: Ly Sữa Và Lời Dặn Dò
11
Chương 11: Không Còn Là Bình Thường
12
Chương 12: Máu Không Trở Lại
13
Chương 13: Mùi Máu Đầu Tiên
14
Chương 14: Bắt Đầu Từ Một Giọt
15
Chương 15: Không Được Quên Mình
16
Chương 16: Ta Không Can Thiệp Nữa
17
Chương 17: Em Tin Anh
18
Chương 18: Chỉ Được Nghe Lời Tôi
19
Chương 19: Khát
20
Chương 20: Không Chỉ Là Máu
21
Chương 21: Bảo Vệ ?
22
Chương 22: Giữa Thú Đói Và Mùi Máu
23
Chương 23: Khát, Và Sợ Khát
24
Chương 24: Cô Ấy Không Phải Của Cậu
25
Chương 25: Gọi Tên Anh
26
Chương 26: Thứ Tôi Chưa Kịp Nuốt
27
Chương 27: Đứng Đợi, Không Chạy
28
Chương 28: Một Giây Thôi, Không Hơn
29
Chương 29: Một Khi Để Lại Dấu
30
Chương 30: Không Phải Lúc Này
31
Chương 31: Buộc Từ Máu
32
Chương 32: Đừng Dạy Máu Cách Lựa Chọn
33
Chương 33: Dù Chỉ Một Vết Nhỏ, Anh Cũng Sẽ Nhìn Ra
34
Chương 34: Đem Nó Về Để Dạy Cách. Không Phải Để Sợ
35
Chương 35: Máu Em, Quyền Anh
36
Chương 36: Một Chỗ Thuộc Về
37
Chương 37: Đừng Ở Trong Phòng Mãi
38
Chương 38: Mẹ
39
Chương 39: Ánh Nhìn Không Nên Chạm Đến
40
Chương 40: Không Đơn Thuần
41
Chương 41: Giữa Chúng Ta Có Một Điều Không Nên Gọi Tên
42
Chương 42: Tôi Không Muốn Em Thuộc Về
43
Chương 43: Cơn Khát Không Dành Cho Kẻ Biết Đợi
44
Chương 44: Đừng Nghĩ Anh Hiền

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play