[ Tường Lâm ] Ký Ước Thành Thân
chap 2
Buổi sáng sớm ở Kinh Thành – trời vừa hửng nắng, đường đá lát ẩm sương, người qua lại thưa thớt
Hạ Tuấn Lâm
Tỷ tỷ à, tỷ xem kìa, tiệm bánh phía Nam hôm trước đông lắm giờ đã mở cửa rồi.
Hạ Tuấn Lâm
Hay ta ghé lấy ít bánh mang về đi?
Hạ Nhã Cầm
Đệ mới vừa ăn điểm tâm xong không lâu, lại thèm nữa rồi?
Hạ Tuấn Lâm
Ai biểu hôm nay trời đẹp quá làm gì, không ăn thì uổng mất sáng nay.
Hạ Nhã Cầm
Hôm nào trời xấu thì đệ lại bảo ăn cho ấm bụng, có khi nào đệ không tìm lý do để ăn không vậy?
Hạ Tuấn Lâm
Tỷ à, người bệnh như ta, ăn được ngủ được là phúc, tỷ không nghe người ta nói sao?
Hạ Nhã Cầm
Phúc phận gì đâu, chỉ toàn nghịch ngợm với lý sự cùn là giỏi.
Hạ Tuấn Lâm
Ta không nghịch, ta chỉ...tò mò với thế giới này thôi mà.
Hạ Tuấn Lâm đi lùi về phía sau, vừa nói vừa cười với tỷ tỷ, tay còn chỉ trỏ lên mái ngói nhà bên đường
Hạ Tuấn Lâm
Tỷ coi, nhà kia treo đèn lồng hình hoa sen, đẹp quá đi…
Vừa quay người lại, chưa kịp bước thêm đã đâm sầm vào một người đàn ông cao lớn đi từ ngã đối diện tới
Hạ Tuấn Lâm
Ayaa, xin lỗi, ta...ta không nhìn đường...
Ngẩng đầu lên, thấy y phục quân phục chỉnh tề, ánh mắt như sắt thép rọi thẳng vào mình
Nghiêm Hạo Tường (Tướng Quân)
Đi đường nên nhìn phía trước.
Nghiêm Hạo Tường (Tướng Quân)
/giọng trầm ổn, không to nhưng đủ khiến người trước mặt phải nuốt nước miếng/
Hạ Tuấn Lâm
Dạ...dạ ta nhớ rồi...
Hạ Nhã Cầm
/giật mình bước tới, kéo em trai ra sau/
Hạ Nhã Cầm
Tướng quân, thứ lỗi.
Hạ Nhã Cầm
Tiểu đệ nhà ta từ nhỏ sức yếu, lại hay đãng trí...
Nghiêm Hạo Tường (Tướng Quân)
Không sao.
Ánh mắt liếc qua Tuấn Lâm một lần nữa, hơi cau mày, có vẻ nhận ra điều gì đó nhưng không nói
Hạ Tuấn Lâm
/ghé vào tai Nhã Cầm thì thầm nhỏ nhỏ/
Hạ Tuấn Lâm
Tỷ ơi...người đó là ai mà giống khối đá băng đi đường vậy?
Hạ Nhã Cầm
/dơ tay chặn miệng Y lại/
Hạ Nhã Cầm
Suỵt! Là Nghiêm Hạo Tường đấy. Nghiêm gia, con trai Đại Tướng Quân.
Hạ Nhã Cầm
Đệ quên luôn cả người ta đã đính ước với đệ sao?
Hạ Tuấn Lâm
..Ra là cái vị không bao giờ chịu xuất hiện trong mười mấy năm nay...
Hạ Nhã Cầm
Đệ dám nói nữa ta cột lưỡi đệ bây giờ.
Hạ Tuấn Lâm
Ta đâu có nói gì quá đáng...
Hạ Tuấn Lâm
Chỉ là...hắn nhìn ta cứ như nhìn cọng cỏ ven đường á, kỳ thật.
Phía xa, Hạo Tường đã quay đi, bóng áo choàng vải đen dày dặn khuất dần sau góc đường lớn.
Hạ Tuấn Lâm
Nếu cưới về rồi mà hắn cứ im im vậy, ta sống kiểu gì?
Hạ Nhã Cầm
Chưa cưới đâu mà lo.
Hạ Nhã Cầm
Duyên phận, tới lúc sẽ biết. Giờ thì ngậm miệng lại, đi mua bánh.
Góc phố bên kia – nơi ánh nắng chiếu nghiêng qua mái ngói phủ rêu, bước chân quân phục vang đều trên nền đá.
Lưu Diệu Văn (Phó Tướng)
/đằng sau bước tới/
Lưu Diệu Văn (Phó Tướng)
Tướng quân, ta còn tưởng ngài chỉ đi dạo, nào ngờ lại đi...đón nhân duyên?
Nghiêm Hạo Tường (Tướng Quân)
/hơi liếc mắt/
Nghiêm Hạo Tường (Tướng Quân)
Ngươi nói nhảm cái gì vậy?
Lưu Diệu Văn (Phó Tướng)
Ta thấy rõ mà, ngài bị một tiểu công tử va vào, còn đứng im mấy giây chưa nhúc nhích.
Lưu Diệu Văn (Phó Tướng)
Hiếm có đấy.
Lưu Diệu Văn (Phó Tướng)
/nhếch môi/
Nghiêm Hạo Tường (Tướng Quân)
Chỉ là một tiểu tử không biết nhìn đường, không có gì đáng nói.
Lưu Diệu Văn (Phó Tướng)
Không đáng nói...
Lưu Diệu Văn (Phó Tướng)
Nhưng người đó chẳng phải...vị hôn phu đã định ước từ nhỏ của ngài sao?
Nghiêm Hạo Tường (Tướng Quân)
/cau mày nhẹ/
Nghiêm Hạo Tường (Tướng Quân)
Ta không nhận ra.
Lưu Diệu Văn (Phó Tướng)
Cũng phải thôi.
Lưu Diệu Văn (Phó Tướng)
Nghe nói từ nhỏ công tử ấy bệnh nhiều, lại ít ra khỏi phủ, ngài xưa nay toàn ở biên cương...
Lưu Diệu Văn (Phó Tướng)
Nhưng mà nhìn Y, dáng nhỏ, mắt sáng, giọng nói thì ríu rít, cũng không đến nỗi nào đâu.
Nghiêm Hạo Tường (Tướng Quân)
Nhìn không đến nỗi, nhưng lại yếu ớt, nói nhiều, không có lấy một chút khí cốt.
Nghiêm Hạo Tường (Tướng Quân)
Hôn nhân, chẳng lẽ chỉ cần mặt mũi?
Lưu Diệu Văn (Phó Tướng)
Tướng quân đừng quên...người ta nói “trai tài gái sắc”, mà giờ là...hai nam nhân đấy.
Nghiêm Hạo Tường (Tướng Quân)
/dừng chân/
Nghiêm Hạo Tường (Tướng Quân)
Cho dù là ai, hôn sự này ta không muốn.
Nghiêm Hạo Tường (Tướng Quân)
Không phải vì nam nữ, mà là...ép buộc.
Lưu Diệu Văn (Phó Tướng)
Vậy ngài định thế nào?
Lưu Diệu Văn (Phó Tướng)
Cự tuyệt thánh chỉ? Hay làm trái lòng cha mẹ?
Nghiêm Hạo Tường (Tướng Quân)
Ta sẽ gặp Y, nói chuyện rõ ràng.
Nghiêm Hạo Tường (Tướng Quân)
Nếu là người không có tâm trí, ta sẽ tự tay chấm dứt.
Cùng lúc đó – ở tiệm bánh hạnh nhân
Hạ Tuấn Lâm
Nãy hắn nhìn ta như thể ta phiền phức lắm vậy.
Hạ Tuấn Lâm
Hôn phu người ta gặp nhau, đáng lẽ phải vui mừng chứ...
Hạ Nhã Cầm
Vui cái đầu đệ.
Hạ Nhã Cầm
Gặp nhau chưa quá ba câu đệ đã nói luyên thuyên không ngừng, ai chịu nổi?
Hạ Tuấn Lâm
Thế hắn không thích nói chuyện à? Vậy ta nói cho cả hai luôn…
Hạ Nhã Cầm
Trời cao có mắt.
Hạ Nhã Cầm
Mong hắn còn chưa biết ngươi là vị hôn phu, kẻo lại xách gươm đòi trả hôn ước mất.
Hạ Tuấn Lâm
/ngẫm nghĩ, miệng vẫn nhai bánh/
Hạ Tuấn Lâm
Ừm...mà tỷ này, nếu thật sự bị trả hôn, thì ta khỏi phải cưới hắn à?
Hạ Nhã Cầm
Vậy đệ tính cưới ai?
Hạ Tuấn Lâm
Chưa nghĩ tới…
Hạ Tuấn Lâm
Nhưng mà… hắn không cười, không nói chuyện, sống với hắn chắc nhàm chán lắm.
Comments