WAG - Krillin X Cyrus : Nhớ!
𝟎𝟑; thanh âm giữa ngày lặng.
❛ "三千江河只喝一桶水,
成千上万的人只想牵着你的手。."
" Ba ngàn con sông chỉ uống một gáo nước,
thiên hạ vạn người chỉ muốn nắm tay anh." ❜
một ngày đầu xuân, trời se lạnh. những cành đào rải rác nở hoa trong sân phủ. quản sự báo tin hoàng tử sẽ nghỉ ngơi cả ngày hôm nay, không tiếp triều chính.
; theo hầu bên hắn. đừng gây chuyện.
đạt dạ nhỏ, rồi bước vào phòng chính. văn nhân đang đứng trước giá thư pháp, dáng người cao gầy in bóng trên nền giấy. hắn quay đầu lại, thấy đạt thì chỉ khẽ gật đầu.
hôm nay, không có công vụ, không có thị vệ đứng quanh. chỉ có hai người trong căn phòng gỗ, tiếng gió nhẹ và tiếng mực chảy đều.
văn nhân đưa một tập thơ cổ cho đạt, bảo:
đạt mở trang đầu, từng câu thơ buồn mang mang. cậu đọc chậm rãi, giọng nhỏ và khàn. không gian bỗng lặng đi, như chỉ còn mỗi tiếng của cậu vang vọng trong gian phòng.
đọc đến nửa bài, văn nhân đột ngột nói:
nguyễn văn nhân
giọng của ngươi... nghe quen.
đạt khựng lại. tim cậu đập nhanh, nhưng cậu không nói gì. chỉ cúi đầu, tiếp tục đọc nốt bài thơ.
buổi chiều, cả hai cùng ra vườn. văn nhân mang theo cây sáo trúc, ngồi dựa gốc cây mai, thử vài khúc nhạc. hắn thổi không nhiều, nhưng từng nốt đều trong trẻo, xa xăm như vọng về từ một giấc mộng.
Đạt ngồi bên cạnh, không nói gì. chỉ lắng nghe. trời lặng gió.
lòng cậu, cũng yên như thế.
đạt bắt đầu thấy quen với nhịp sống nơi đây. mỗi sáng đều có một khoảng lặng, khi tia nắng đầu tiên rọi qua mái ngói cũ, chiếu lên chiếc bàn trà đã được lau sạch từ lúc tờ mờ. cậu thường dậy sớm hơn cả người hầu khác, không vì trách nhiệm, mà chỉ vì... muốn ngồi nhìn sân phủ còn yên vắng, nơi những chiếc lá vừa rơi xuống vẫn chưa bị quét đi.
văn nhân ít nói như thường lệ. nhưng dạo gần đây, hắn hay ngồi cạnh đạt, đọc sách, hoặc đơn giản là lặng yên dùng trà, đôi khi còn gật nhẹ khi đạt rót đúng nhiệt độ. không một lời khen, nhưng đủ để cậu thấy lòng mình âm ấm.
một buổi trưa, khi ánh nắng xiên xiên qua tán cây mận trắng ngoài hiên, văn nhân bất chợt hỏi:
nguyễn văn nhân
ở quê ngươi, mùa xuân có như vầy không?
đạt giật mình. cậu không nghĩ hoàng tử sẽ hỏi mình một điều nhẹ nhàng đến vậy. cậu lúng túng, rồi thành thật:
trần tấn đạt
dạ... khác nhiều. ở quê tui, mùa xuân hổng có mận, chỉ toàn mai vàng. có lúc nắng chang chang, có khi trời mưa bất tử.
văn nhân im lặng một chút, rồi gật đầu.
nguyễn văn nhân
ta chưa từng thấy mai vàng.
trần tấn đạt
đẹp lắm... nhìn vô là thấy tết liền hà.
đạt cười, ánh mắt bỗng sáng lên.
trần tấn đạt
hồi nhỏ, tui với em gái hay chụp hình dưới gốc mai nhà ngoại. mẹ tui còn nấu bánh tét, bánh ít nữa…
văn nhân nhìn cậu hồi lâu, không hỏi thêm gì, cũng không tỏ vẻ gì. nhưng từ lúc đó, hắn bắt đầu hay ra ngoài vườn hơn. mỗi lần có một cơn gió xuân thoảng qua, đạt thấy hắn đứng lặng như nghe được thứ gì đó từ trong gió.
có lần, hắn chạm vào búp mận sắp nở rồi quay sang hỏi:
nguyễn văn nhân
nếu một mai ngươi quay về... còn nhớ được gì nơi này không?
cậu chưa từng nghĩ đến chuyện đó. về lại? liệu có còn không? hay chỉ là một giấc mơ dở dang?
trần tấn đạt
chắc nhớ chứ. nhớ luôn cả hoàng tử khó tính, hay lườm tui mỗi lần tui vụng về.
văn nhân nhìn cậu, ánh mắt dịu đi trong khoảnh khắc ngắn ngủi. gió nhẹ lướt qua kẽ tóc, làm bung vài sợi rối. hắn đưa tay, khẽ gạt ra khỏi trán cậu.
một cử chỉ đơn giản, nhưng trong lòng đạt bỗng chùng xuống. chẳng phải xúc động lớn lao. chỉ là... mong một điều gì đó sẽ mãi ở lại.
dù biết rằng... không có gì là mãi mãi.
t nè
nói ròi , hỏng có gì là mãi mãi đâu 😋
t nè
mà cái đó là gì thì không biet , hô hô hô
Comments
_ntruc_
ảnh đang suy mà có cái ảnh dthhh
2025-06-04
1
đóm.
ngủ dậy là được thưởng chap n 🐱
2025-06-04
1
𝘉𝘪𝘣𝘣𝘭𝘦 ᯓᡣ𐭩
người chút éc , dthg deann
2025-06-19
1