Đêm Định Mệnh, Cưới Nhầm Vợ Ngốc
chương 2
Trong phòng nhân viên tại khách sạn - nửa đêm
Căn phòng nhỏ chỉ còn ánh đèn ngủ lờ mờ. Người con trai trên giường hơi cau mày, rồi cựa mình tỉnh dậy. Cơn đau đầu dội tới khiến anh nhíu mày, đầu óc mơ hồ như vừa trải qua một cơn mộng mị cháy bỏng đến khó tin.
Thẩm Dục Thần
/Đưa tay chống trán, rồi quay sang bên/
Trên chiếc giường đơn, Lạc Nghi co ro, mắt đỏ hoe, nước mắt chảy dài, hai tay siết chặt lấy góc chăn.Cậu đau, rất đau. Thân thể bé nhỏ run rẩy sau khi bị xâm phạm, cảm xúc hỗn loạn không thể hiểu hết được.
Lạc Nghi
Ư… đau… hu… / khóc/
Thẩm Dục Thần
/Ngồi bật dậy, kéo chăn lên che phần thân dưới, hoảng hốt nhìn cậu/ Em...
Đầu anh trống rỗng. Rồi tất cả những hình ảnh rời rạc vụt qua: thân thể mềm mại trong tay, ánh mắt ngơ ngác ngây thơ, tiếng gọi "Anh ơi…" thì thầm lúc nãy…
Lạc Nghi
Ư… đau… /Nấc nghẹn/
Thẩm Dục Thần
Em… sao vậy? Em đau ở đâu?/Lúng túng /
Lạc Nghi
Chỗ đó… đau… hu… Nghi sợ... / Ngước mắt nhìn anh, mếu máo/
Một giây sau, Dục Thần thấy cả thế giới của mình sụp đổ.
Thẩm Dục Thần
Anh… không…/Nghẹn giọng/
Thẩm Dục Thần
Tôi… tôi không cố ý. Tôi xin lỗi… tôi không biết .... chuyện sẽ thành ra ...Tôi bị… / ánh mắt day dứt/
Lạc Khánh Dương
/bước vào, mệt mỏi sau ca làm/
Cảnh tượng trước mắt khiến anh chết lặng.
Khánh Dương đứng trước cửa, sắc mặt tái đi khi nhìn thấy em mình — nửa thân trần trùm chăn, nước mắt giàn giụa, còn người đàn ông xa lạ kia trông như vừa mới…
Lạc Khánh Dương
/Nghiến răng/Cậu là ai? Cậu đã làm gì em tôi?!
Dục Thần bật dậy theo phản xạ, tay kéo chăn che cho Lạc Nghi
Thẩm Dục Thần
/Giọng khàn khàn/Tôi… tôi không biết ... Tôi… bị bỏ thuốc… tôi vào nhầm phòng. Tôi không cố ý…
Lạc Khánh Dương
Không cố ý?/ Tiến đến, tay siết chặt thành nắm đấm/
Lạc Khánh Dương
Một người trí tuệ chỉ như trẻ con mà cậu cũng làm vậy được hả?! / Gầm lên/
Lạc Nghi
/Giật mình bật khóc/Anh ơi… đừng la… Nghi đau…
Khánh Dương lập tức bước tới, giật mạnh chiếc áo khoác mình mặc đưa che cho em
Lạc Khánh Dương
Nghi, ngoan. Anh tới rồi… đừng sợ…
Thẩm Dục Thần
/Giọng khàn đặc/Tôi… xin lỗi. Tôi thật sự không cố ý. Tôi bị bỏ thuốc… tôi không làm chủ được mình…
Lạc Khánh Dương
Cậu?!/ tức giận/
Một nữ nhân viên khách sạn đang trực đêm giật mình. Cô quay sang bảo vệ
???
Hình như phòng nghỉ nhân viên có chuyện… Có tiếng la hét
Bảo vệ gật đầu, nhanh chóng lên tầng cùng cô.
Hai nhân viên khách sạn bước vào, chứng kiến cảnh tượng căng thẳng. Cô quản lý thấy người đàn ông trong phòng là khách VIP, liền hốt hoảng
???
Trời ơi, là thiếu gia Thẩm… Có chuyện gì thế này?
Lạc Khánh Dương
/Tức giận/Cô gọi người có trách nhiệm lên đây! Em tôi bị…
???
Vâng, tôi sẽ báo ngay với mẹ ngài Thẩm!
Mẹ của Thẩm Dục Thần xuất hiện với gương mặt nghiêm trọng. Bà mặc váy lụa thanh nhã, gương mặt điềm đạm nhưng ánh mắt sắc lạnh khi bước vào.
Thẩm Vân Lệ
Dục Thần… con làm gì vậy? Tại sao lại…
Khi bà nhìn thấy Lạc Nghi đang nép trong lòng anh trai, mặt mũi tái nhợt, ánh mắt bà dịu lại, như có phần nhận ra điều gì đó…
Phòng họp nhỏ trong khách sạn – không khí ngột ngạt, căng thẳng
Không ai mở lời trước. Chỉ có tiếng thở dồn dập của Lạc Nghi xen lẫn thút thít nhỏ như mèo con bị thương.
Thẩm Vân Lệ phá tan bầu không khí
Thẩm Vân Lệ
Trước hết, tôi xin lỗi vì chuyện đã xảy ra. Dù lý do là gì, con trai tôi cũng đã sai khi để bản thân rơi vào tình huống này…
Thẩm Vân Lệ
/Quay sang Dục Thần/Con nói cho mẹ nghe – chuyện gì đã xảy ra?
Thẩm Dục Thần
/Cuối đầu, giọng khàn khàn, hối hận/Con bị bỏ thuốc… không rõ ai làm, chỉ nhớ mình mất kiểm soát. Con đã vô tình bước nhầm vào phòng nhân viên. Khi thấy cậu ấy… con không kiểm soát được mình…
Lạc Khánh Dương
/Gằn giọng/Không kiểm soát được thì cũng không có quyền động vào em tôi! Em ấy không giống người bình thường! Trí tuệ chỉ như trẻ con mười tuổi! Cậu có biết em tôi không hiểu nổi cái gọi là 'quan hệ' là gì không?!
Lạc Nghi
/Ngẩng đầu lên, lí nhí/Em… em đau lắm. Anh ấy nói xin lỗi… nhưng em vẫn đau…
Khánh Dương lập tức ôm chặt em, ánh mắt đỏ lên vì tức giận lẫn bất lực.
Bà Thẩm nhìn cảnh ấy, lòng thắt lại. Bà quay sang Khánh Dương
Thẩm Vân Lệ
Em cậu tên là gì?
Lạc Khánh Dương
Lạc Nghi. Em ấy là em ruột tôi.
Thẩm Vân Lệ
/Ánh mắt khựng lại/ Lạc… Nghi? Lạc Khánh Dương?
Thẩm Vân Lệ
/ lẩm bẩm/ Không lẽ...
Thẩm Vân Lệ
Mẹ của cậu và em cậu tên Diệp Tâm đúng không?
Lạc Khánh Dương
/ bất ngờ/ sao... sao bà biết
Thẩm Vân Lệ
Diệp Tâm… là bạn thân của ta. Khi ta ly hôn chồng và một mình nuôi bốn đứa con… chính cô ấy là người âm thầm gửi gạo, gửi tiền học phí. Mấy đứa nhà bác còn nhỏ, có lần suýt bị đuổi học nếu không có cô ấy.”
Thẩm Vân Lệ
Nghi là con cô ấy?
Thẩm Vân Lệ
Diệp Tâm…Cô ấy... giờ thế nào rồi?
Lạc Khánh Dương
/ cúi đầu/ bà ấy...
Lạc Nghi
/ lí nhí/ Thiên Đường.... anh hai nói... mẹ.. mẹ đang ở đó
Thẩm Vân Lệ
Gì... gì chứ?!
Bà Thẩm khựng người. Trong đôi mắt vốn lạnh lùng của người phụ nữ từng chèo chống cả một gia đình, một giọt nước mắt rơi xuống.
Lạc Khánh Dương
Mẹ tôi mất rồi. Gần 5 năm trước. Bệnh ung thư phổi giai đoạn cuối… Phát hiện thì đã muộn
Thẩm Vân Lệ
Lúc đó… sao tôi không hay biết gì cả? Chúng tôi từng là chị em thân thiết… từng thề sẽ cùng nhau nuôi con lớn lên…
Comments
Elain
Mong chờ đợi từng phút từng giây, tác giả ráng up cho mình xin chap mới đi 😁
2025-06-06
0