Chuyến dã ngoại kết thúc, trở về thành phố, học sinh lại cuốn vào guồng học tập chuẩn bị cho kỳ thi giữa kỳ
Mọi thứ vẫn như cũ.Hạ Duy ngồi bên cửa sổ, đọc sách nâng cao.Trần Minh Kha ngồi cạnh, vừa học vừa… trêu chọc người bên cạnh
Chỉ khác là từ sau hôm đó, có điều gì đó trong Minh Kha thay đổi – ánh mắt cậu nhìn Hạ Duy thường ngập ngừng hơn, yên lặng lâu hơn, và trái tim thì… bất ổn nhiều hơn
Giờ ra chơi, khi Minh Kha vừa quay lại lớp sau khi bị giáo viên bộ môn “túm đầu” hỏi thêm bài, thì thấy Hạ Duy đang đứng nói chuyện với một nữ sinh lớp bên – Uyên
Uyên là hoa khôi khối 11: xinh, học giỏi, gia thế cũng không tầm thường. Cô đang cười, còn Duy – người vốn luôn lạnh nhạt – hôm nay lại không quay lưng ngay như thường lệ
Một đoạn hội thoại nhỏ thoáng qua
Mộc Uyên
Duy, tớ muốn mời cậu đi cafe sau giờ học
Hạ Duy
…
Mộc Uyên
Coi như một lời cảm ơn vì cậu đã giúp tớ làm đề Sinh tuần trước nhé?
Hạ Duy không từ chối ngay
Minh Kha đứng khựng ở cửa lớp, ánh mắt tối đi một chút
Chiều hôm đó, Duy không về cùng Kha như thường lệ
Minh Kha về nhà, nhưng suốt cả buổi tối không thể tập trung làm bài. Cậu mở điện thoại, nhìn danh sách tin nhắn vẫn không có gì mới
Và lần đầu tiên, cậu không nhắn “Duy ơi, cậu ngủ chưa?
Sáng hôm sau, Hạ Duy chủ động đến lớp sớm hơn bình thường
Vừa đặt cặp xuống, cậu quay sang hỏi
Hạ Duy
Sao tối qua không nhắn tin?
Minh Kha lật sách, giả vờ không nghe rõ
Trần Minh Kha
Hử? À, bận học
Hạ Duy
Không giống cậu lắm
Trần Minh Kha
Vậy cậu thì sao? Cà phê có vui không
Hạ Duy hơi khựng lại
Hạ Duy
Cậu… đang ghen à?
Minh Kha mím môi
Một lúc sau, cậu gấp sách lại, nhìn thẳng vào Duy – lần đầu tiên không né tránh
Trần Minh Kha
Ừ, tớ ghen.
– Vì người đó là cậu
Hạ Duy không đáp, chỉ nhìn cậu rất lâu. Đến khi Minh Kha gần như muốn quay mặt đi, thì một bàn tay kéo tay cậu lại
Hạ Duy
Nếu cậu ghen…
Hạ Duy
Thì chứng tỏ… tớ không phải là người duy nhất thấy lo khi có ai đó tiếp cận cậu
Minh Kha ngẩn người
Trần Minh Kha
Cậu cũng…?
Hạ Duy
Có chút.
Hạ Duy khẽ cười, tay vẫn không buông
Trần Minh Kha
Từ lúc nào? (Minh Kha hỏi)
Hạ Duy
Từ khi cậu gọi tôi là “thói quen”. Và tôi sợ… nếu một ngày cậu quen ai khác, thói quen đó sẽ không còn là tôi nữa
Ngày hôm đó, trên sân thượng trường, khi gió thổi qua những chậu cây xanh, có hai chàng trai tuổi mười bảy ngồi cạnh nhau – tay nắm tay, không cần nói thêm điều gì.
Vì cả hai đều đã hiểu…
Cảm xúc này, không còn là “tình bạn” như người khác nghĩ
Comments
Monkey D. Luffy
Truyện đọc rất thú vị, tác đã tạo ra những chi tiết rất tuyệt vời 🤗
2025-06-05
0