[HengMinh] Yêu Anh Cả Cuộc Đời Nhưng Em Xin Lỗi
chương 3
Trời vẫn còn mưa. Mưa nhẹ như hơi thở, như thể thành phố cũng biết hôm nay là một ngày đặc biệt.
Trần Tuấn Minh bước vội qua những vạch kẻ đường loang loáng nước, lòng rối bời. Một tin nhắn nặc danh gửi tới sáng nay, chỉ vỏn vẹn một câu
Trần Tuấn Minh
Quán cũ, 5 giờ chiều…
Không tên. Không số. Nhưng trái tim anh đã đoán được là ai.
Người duy nhất có thể khiến anh từ bỏ mọi cuộc họp, mọi lý trí, để lao đến như kẻ mất kiểm soát.
Anh đẩy cửa bước vào. Quán cà phê vẫn vậy – ánh đèn vàng dịu nhẹ, mùi cà phê rang thoảng trong không khí và… cậu.
Trần Dịch Hằng ngồi quay lưng lại phía cửa sổ, tay vẫn giữ ly ca cao như ngày nào. Cậu gầy hơn xưa, mái tóc không còn là màu hạt dẻ anh từng nghịch ngợm mỗi sáng, nhưng ánh mắt… vẫn là ánh mắt ấy – ánh mắt từng khiến Tuấn Minh muốn dừng lại cả thế giới.
Cả hai nhìn nhau. Không ai nói gì trong vài giây ngắn ngủi, mà như cả đời đã trôi qua.
Tuấn Minh siết nhẹ đôi bàn tay run rẩy, bước đến và ngồi xuống đối diện cậu. Không vòng vo, không giả vờ bình thản.
Trần Tuấn Minh
Thời gian đó… anh đi đâu?
Giọng anh khàn khàn, như nén lại hàng trăm đêm dài thao thức không ai hay.
Dịch Hằng im lặng một lúc. Rồi cậu đặt ly ca cao xuống, ngước mắt nhìn thẳng vào anh – đôi mắt thẳng thắn như xưa, nhưng bây giờ có gì đó đau đáu hơn.
Cậu khẽ đáp:
Trần Dịch Hằng
Anh đi kiếm em
Từng tế bào trong người anh như nghẹt thở. Câu trả lời đó… chẳng giống những lời trách móc, oán giận anh đã chuẩn bị tinh thần để nhận lấy. Nó chỉ có một thứ: tình yêu chưa bao giờ biến mất.
Trần Tuấn Minh
Em… ở khắp nơi. Anh đi đâu cũng thấy bóng em. Ở Đà Lạt, ở Huế, ở cả những sân ga không tên… anh cứ đi mãi, nghĩ rằng quên em sẽ dễ hơn tìm em. Nhưng cuối cùng…
Trần Dịch Hằng
nước mắt lại rơi. – Anh vẫn chỉ muốn tìm về đúng nơi có em.
Tuấn Minh đưa tay lên, định chạm vào má cậu – nơi giọt nước mắt vừa rơi. Nhưng anh dừng lại.
Trần Tuấn Minh
Anh… có thể bắt đầu lại không?
Dịch Hằng nhìn anh, yên lặng. Bên ngoài trời vẫn mưa, nhưng trong lòng họ như vừa hé ra một tia nắng đầu mùa – mỏng manh, nhưng đủ sưởi ấm cả cơn lạnh kéo dài suốt mấy năm qua.
Comments