[HengMinh] Yêu Anh Cả Cuộc Đời Nhưng Em Xin Lỗi
chương 4
Sau buổi gặp gỡ hôm đó, trời ngừng mưa. Nhưng trong lòng Trần Dịch Hằng lại bắt đầu nổi giông.
Cậu không kể cho ai chuyện đã gặp lại Tuấn Minh. Không nhắn tin, không gọi điện. Cậu chỉ lặng lẽ ngồi trong căn phòng nhỏ của mình, nhìn ngọn đèn bàn lập lòe như trái tim không ổn định.
Tuấn Minh vẫn yêu cậu – điều đó, ánh mắt anh đã nói rõ. Nhưng tình yêu ấy… liệu còn đủ để bù đắp cho những năm tháng cậu đã một mình đối diện với những vết thương không tên?
Cậu nhớ rõ đêm mưa ba năm trước – đêm Tuấn Minh biến mất.
Không một lời tạm biệt. Không một tin nhắn giải thích.
Chỉ có tiếng chuông báo tin nhắn:
“Xin lỗi… chúng ta đến đây thôi.”
Chỉ một dòng đó đã xóa sạch cả thanh xuân của cậu.
Ở phía bên kia thành phố, Trần Tuấn Minh ngồi trên xe, lặng im trước đèn đỏ.
Trong tay anh là tấm ảnh cũ – chụp ngày tốt nghiệp, cậu thiếu niên mang áo sơ mi trắng đứng cười rạng rỡ bên cạnh anh, tay cầm tấm bảng ghi:
Sau này.”
Hai chữ đó, anh từng vứt bỏ.
Và giờ đây, anh sợ đến lượt Dịch Hằng sẽ làm điều tương tự với anh.
Ngày hôm sau, anh đứng chờ trước nhà Dịch Hằng.
Dịch Hằng bước ra, bất ngờ dừng lại.
Hai người nhìn nhau lần nữa. Không gian yên ắng đến mức nghe rõ tiếng gió lướt qua hàng cây.
Trần Tuấn Minh
Em có muốn nghe anh nói hết không??
Tuấn Minh hỏi, giọng trầm thấp.
Trần Tuấn Minh
Không chắc là em còn đủ can đảm để nghe.
Dịch Hằng đáp, nhưng vẫn đứng đó.
Trần Dịch Hằng
Ngày đó… mẹ anh khóc, bố anh đập vỡ khung ảnh hai đứa mình. Họ bảo anh làm nhục gia đình. Anh sợ… sợ cả thế giới quay lưng với em nếu anh ở cạnh.
Trần Dịch Hằng
Nhưng em đâu sợ.
Dịch Hằng ngắt lời, ánh mắt đau đớn.
Trần Dịch Hằng
Em chỉ sợ anh rời đi mà không cho em cơ hội cùng anh chiến đấu?
Thì ra… vết thương không nằm ở chuyện bị bỏ rơi. Mà là bị gạt ra khỏi cuộc đời người mình yêu mà không hề được lựa chọn.
Anh tiến lên một bước, cúi đầ
Trần Tuấn Minh
Bây giờ… anh không xin em tha thứ. Anh chỉ xin em một điều: Đừng biến mất như anh đã từng. Hãy để anh sửa sai.
Dịch Hằng im lặng rất lâu. Rồi cậu nói, giọng nhẹ như gió thoảng:
Trần Dịch Hằng
Anh không cần sửa gì cả… Em chỉ muốn biết, lần này, anh sẽ nắm tay em được bao lâu?
Tuấn Minh ngẩng đầu.
Lần đầu tiên sau nhiều năm, anh nắm lấy bàn tay ấy – không run rẩy, không do dự.
Comments
mê hengminh vcl 📎💢
Tuấn Minh làm top à
2025-07-18
0