Chap 2. Bác sĩ Đông y
Khi thấy Bảo Khang đang loay hoay, một người y tá liền tiến lại gần.
Đa nhân vật
Y tá: Chào anh, anh muốn đăng kí khám à?
Phạm Bảo Khang
À phải rồi, tôi muốn khám bệnh mất ngủ.
Đa nhân vật
Y tá: Được, mời anh qua bên này.
Nhận được giấy khám, Bảo Khang đi dọc hành lang để tìm phòng.
Phạm Bảo Khang
"Đã lỡ tới đây rồi, cứ thử xem sao."
Đang đi thì bỗng cửa phòng khám trước mặt Bảo Khang mở ra.
Trần Minh Hiếu
Tháng tư vẫn còn khá lạnh, bác nhớ giữ ấm nhé.
Đa nhân vật
Bệnh nhân: Được, được, được.
Lúc này chàng bác sĩ kia mới nhìn thấy Bảo Khang.
Trần Minh Hiếu
Xin lỗi nhé, không va phải cậu chứ?
Phạm Bảo Khang
/lắc đầu/ Không sao...
Trần Minh Hiếu
Xin lỗi nhé. /rời đi/
Phạm Bảo Khang
/lấy điện thoại voice cho bạn thân/
Phạm Bảo Khang
[Gem, Gem, tớ vừa thấy một bác sĩ Đông y có đôi mắt rất đẹp.]
Phạm Bảo Khang
[Tớ nghĩ chắc chắn cậu sẽ thích đó.]
Huỳnh Hoàng Hùng
[Đẹp trai không?]
Phạm Bảo Khang
[Đeo khẩu trang nên không thấy rõ mặt]
Huỳnh Hoàng Hùng
[Giao cho cậu một nhiệm vụ là xem mặt mũi thế nào rồi đánh giá nhé.]
Lúc này chàng bác sĩ kia cũng quay lại.
Trần Minh Hiếu
Cậu đăng kí tôi khám à?
Phạm Bảo Khang
/nhìn bảng tên của anh/
Phạm Bảo Khang
À... /gật đầu/ Đúng rồi, bác sĩ Trần.
Trần Minh Hiếu
Vậy vào đi.
Phạm Bảo Khang
/đưa giấy khám cho Hiếu/
Trần Minh Hiếu
Cậu thấy không khoẻ ở đâu?
Phạm Bảo Khang
Tôi bị mất ngủ nhẹ.
Trần Minh Hiếu
Bao lâu rồi?
Phạm Bảo Khang
Cũng khá lâu rồi, dạo này uống melatonin cũng không có tác dụng.
Trần Minh Hiếu
Mất ngủ à... /gõ máy tính/
Phạm Bảo Khang
/nhìn anh/ "Cũng có khí chất đấy chứ."
Trần Minh Hiếu
/kéo miếng đệm tới/ Nào, bắt mạch nhé.
Phạm Bảo Khang
/xắn tay áo rồi đặt tay lên đệm/
Phạm Bảo Khang
/nhìn tay anh/ "Móng tay cũng khá sạch sẽ."
Trần Minh Hiếu
Cậu thường ngủ lúc mấy giờ?
Phạm Bảo Khang
À...cũng khá muộn. Khoảng...một giờ sáng.
Trần Minh Hiếu
Một giờ sáng sao? Vậy muộn quá.
Trần Minh Hiếu
Cậu có hay ngủ mơ không?
Phạm Bảo Khang
Đúng là tôi rất hay mơ.
Phạm Bảo Khang
"Giọng cũng ổn đấy."
Trần Minh Hiếu
Đổi tay nào.
Phạm Bảo Khang
/đổi tay/ "Nhưng mà làm sao để anh ấy tháo khẩu trang nhỉ?"
Trần Minh Hiếu
/thở dài/ Khi bắt mạch, cậu phải giữ tâm trạng bình tĩnh, không được nghĩ lung tung.
Phạm Bảo Khang
/ngơ ngác/ Hả? Tôi nghe không rõ. Hay anh tháo khẩu trang ra rồi nói to lên được không?
Trần Minh Hiếu
/bất lực nói lớn hơn/ Tôi nói là không được nghĩ lung tung.
Trần Minh Hiếu
Ngẩng mặt lên cho tôi xem sắc khí của cậu.
Phạm Bảo Khang
/ngẩng lên, nhìn anh/
Mắt hai người chạm nhau, mọi thứ xung quang dường như ngưng đọng.
Sau khoảng một phút, Minh Hiếu mới rời mắt đi.
Trần Minh Hiếu
Bệnh của cậu là do bị tổn thương tình cảm, suy nghĩ nhiều làm tổn thương gan, gây hại cho tim và lá lách, từ đó dẫn đến suy nhược thần kinh, lo âu nên thường ngủ mơ.
Trần Minh Hiếu
Nếu muốn khoẻ mạnh thì cậu nên hạn chế ăn đồ ngọt, bớt uống cà phê đá và trà sữa đá đi. /chỉ vào cốc trà sữa cậu đang cầm/
Phạm Bảo Khang
/nhìn cốc trà sữa rồi để nó ra đằng sau/
Trần Minh Hiếu
Tôi sẽ kê cho cậu ít thuốc mát gan điều hoà khí huyết, giúp cậu đỡ mất ngủ và đỡ mơ.
Trần Minh Hiếu
Nhưng quan trọng là cậu phải buông bỏ những chuyện trong lòng.
Trần Minh Hiếu
Dạo này có chuyện gì khiến cậu buồn phiền không?
Trần Minh Hiếu
Ví dụ như công việc hay những chuyện khác.
Nói đến đây, anh thấy sắc mặt Bảo Khang buồn đi rõ rệt.
Phạm Bảo Khang
/nhìn xuống/ Chủ yếu là công việc hơi bận rộn, còn lại vẫn ổn.
Trần Minh Hiếu
Không sao, tôi sẽ kê cho cậu ít thuốc điều trị, không có vấn đề gì lớn đâu.
Trần Minh Hiếu
Cậu có biết sắc thuốc không?
Phạm Bảo Khang
Tôi không biết.
Trần Minh Hiếu
Vậy thì...lấy thuốc sắc sẵn.
Nhập dữ liệu xong, Minh Hiếu lấy đơn thuốc từ máy in rồi kí vào đó.
Trần Minh Hiếu
/đưa đơn thuốc cho Khang/
Trần Minh Hiếu
Cậu cầm đơn thuốc này rồi ra quầy thanh toán là được.
Trần Minh Hiếu
Thứ bảy tuần sau nhớ đến tái khám.
Phạm Bảo Khang
Còn phải tái khám à?
Phạm Bảo Khang
Được, hôm nay làm phiền anh rồi.
Phạm Bảo Khang
/lấy đồ, rời đi/
Trần Minh Hiếu
/nhìn theo/
Quay lại, Minh Hiếu nhìn thấy một con ếch được gấp bằng giấy trên bàn.
Chắc chắn là của cậu bệnh nhân kia, anh cầm lên ngắm nghía nó.
Ôi, bác sĩ Trần nhà ta biết rung động rồi.
Phạm Bảo Khang
Chào cô. Đây là đơn thuốc sắc sẵn, làm phiền cô rồi.
Phạm Bảo Khang
/đưa đơn thuốc cho y tá/
Đa nhân vật
Y tá: /nhận lấy/ Được, anh chờ chút nhé.
Huỳnh Hoàng Hùng
[Sao rồi? Đã nhìn thấy mặt chưa?]
Phạm Bảo Khang
[Vẫn chưa thấy mặt, buồn quá.]
Trần Minh Hiếu
Cậu Phạm, tôi quên nhắc cậu, quầy thuốc đóng cửa lúc năm giờ chiều, thuốc sắc sẵn phải đợi bốn tiếng sau mới lấy được.
Phạm Bảo Khang
/trợn tròn mắt/
Trước mặt Bảo Khang là anh chàng bác sĩ hồi nãy, nhưng anh đã bỏ khẩu trang rồi.
Trần Minh Hiếu
/nhìn đồng hồ đeo tay/ Vậy nên...cậu có thể đến lấy thuốc lúc hai giờ chiều.
Phạm Bảo Khang
/giật mình/ À...được.
Trần Minh Hiếu
/dịu dàng cười/
Phạm Bảo Khang
/cười đáp lại/
Phạm Bảo Khang
/nhìn theo/
Đa nhân vật
Y tá: /trở lại/ Hiện tại chúng tôi không có thuốc sắc sẵn. Khoảng hai giờ chiều anh quay lại lấy nhé.
Phạm Bảo Khang
Được, làm phiền cô rồi.
Đa nhân vật
Y tá: Không có gì, anh đi thong thả nhé.
Tác giả
Mọi người đọc truyện thấy sao thì nhớ feedback cho tui nhéee
Tác giả
Tại tui xem phim rùi nên cảm nhận sẽ khác mọi người í
Tác giả
Cảm ơn mọi người nhìuuu
Comments
pbk là vợ tmh
viết hay mà t tự ái luôn á...
2025-06-19
0
👾Sieva lala👾🎶
🤭
2025-06-15
0