Buổi chiều ở tiết trời ngày hạ cái nóng oi ả cháy da thịt khiến ai ai cũng chẳng muốn bước chân ra đường.
Lại có một người con trai đi từng bước với khuôn mặt u ám
người ấy mặc đồ không quá sặc sỡ chỉ là màu đơn giản đen trắng...
nhìn áo quần người ấy cũng biết đây là một người nghèo chính hiệu.
quần áo mặc đã phai màu vì giặt qua nhiều lần hơn nữa hắn nghèo đến nỗi không có một chiếc xe hay có thể để ý hắn cầm trên tay là một bảng hiệu xem bói
Người xung quanh chỉ trỏ hắn cũng chẳng bận tâm chỉ liếc nhìn qua loa rồi quay mặt đi
người đi đường thấy khuôn mặt như đưa đám của hắn liền tắt ngấm những lời định nói.Liệu hắn ta có thật sự quái dị hay không?
Trần Nghị Khiêm
*mấy người ở đây bị gì vậy? có bệnh sao? cứ nhìn người khác rồi khi người ta nhìn lại thì mặt sợ sệt như ai ta bóp cổ mấy người ấy thật...*
À không,có lẽ họ đã hiểu nhầm vì hắn đơn thuần chỉ là khuôn mặt có chút u ám và cọc cằn thôi...
còn tính cách thì tốt bụng lắm chỉ tiếc là ngoại hình dữ giằn mà không ai muốn giao tiếp với hắn.
hắn đi mãi,cứ đi một cách vô định vì ngay ngày hôm trước hắn mới bị tống cổ ra ngoài vì không đủ tiền thuê nhà
Trần Nghị Khiêm
*ây da sao mà mấy con ve sầu rồi mấy con cóc kêu inh ỏi vậy nhỉ chúng có biết bản thân mình ồn ào lắm không...Ta thật ghét mùa hạ... vì nó nóng và hơn hết là ngày ta phải xa cha mẹ....*
Trần Nghị Khiêm
haizzz*bây giờ không lên nghĩ chuyện cũ nữa mà phải xem tối nay ngủ ở đâu đã* /hắn tự tát vào mặt bản thân rồi vò đầu bứt tóc xem tối nay ngủ ở đâu./
Hắn ta đi vô định hắn cũng chả biết bản thân đi đến đâu
hắn nghĩ rằng hắn cần tìm một nơi yên tĩnh và sạch sẽ chút để ngủ và sẽ là nơi ở của hắn sau này.
Đi mãi rồi hắn dừng chân.
Trần Nghị Khiêm
*ể ta đâu nhớ là thành phố này có rừng đâu nhỉ? hay ta nhớ nhầm?thôi kệ vào cái đã.*
hắn ta nhìn lối đi nhỏ dẫn vào sâu trong rừng xung quanh chỉ là cỏ cây um tùm mà tối đen
chỉ có ánh trăng le lói soi sáng con đường mòn nhỏ và chút lá bên vệ đường.
Trần Nghị Khiêm
*kì lạ thật sao trời tối nhanh vậy nhỉ? sao ánh trăng chỉ soi sáng mỗi đường mòn vậy? còn xung quanh thì tối như mực vậy không thấy gì cả,hơn nữa tiếng ve kêu không còn thật kì lạ tốt nhất là không lên vào đây* / hắn lắc đầu rồi quay người rời đi/
vừa bước được hai bước chân đầu óc hắn bỗng trống rỗng không theo sự chỉ huy của hắn mà xoay người đi vào khu rừng
hắn đi theo đường mòn bỗng đầu ong ong tồi tối đen hắn ngất đi nhưng hắn vẫn thấy cơ thể mình vẫn đang đi
Trần Nghị Khiêm
* chết tiệt,mau dừng lại cái cơ thể này sao lại không thể khống chế vậy.*
Comments