[Chu Tô] Kiếp Sau Vẫn Chỉ Thích Ngươi!
Chap 2:
Ánh mặt trời khẽ chiếu lên gương mặt xinh đẹp của chàng thanh niên 18 tuổi khiến cậu khẽ nhíu mày rồi mở nhẹ mắt.
Cậu ngồi dậy rồi hoảng loạn nhín ngó xung quanh.
Tô Tân Hạo
Ủa chưa lên bàn thờ ăn gà với xôi nữa hả!?
Sau khi kiểm tra cơ thể rồi tự véo bản thân một cái thật đau thì cậu xác nhận đây là thật chứ không phải mơ và cậu vẫn còn sống.
Tô Tân Hạo
May quá, chẳng biết ân nhân nào cứu mình nữa // thở phào. //
Cậu còn chưa kịp vui mừng vì sống thì lại thấy điều gì đó không đúng.
Tô Tân Hạo
Ủa mà sao tóc mình tự nhiên lại dài vậy!? Rồi cả đồ mình nữa!? Sao thành y phục rồi!?!?
Tô Tân Hạo
Ê đừng nói cứu sống xong bắt cóc tống tiến nha // tự doạ mình. //
Tô Tân Hạo
Không phải chứ, ai lại bắt cóc người ta rồi nhốt vào cái nơi nhìn như thời cổ đại thế này được?
Tô Tân Hạo
Ê nhưng thế thì khổ cho tên bắt cóc quá, bắt ai không bắt bắt trúng cái thằng không một xu dính túi.
Tô Tân Hạo
Ủa mà sao mình phải sợ nhỉ? Mình còn gì chưa trải qua sao? // cố dũng cảm lên được tý. //
Cậu nói đúng, đời cậu còn gì là chưa trải?
Bị bố mẹ bỏ từ cái lúc chưa ý thức rồi được mấy anh trai thương tình nhận nuôi.
Mà cũng chẳng phải giàu sang gì, 3 anh chàng nhận nuôi cậu cũng khó khăn lắm chứ.
Họ vừa phải học vừa phải làm xong còn phải nuôi ăn nuôi học cậu thêm cả bé con tên Hàm Thuỵ.
Đến lúc học cấp 3 cậu mới quen được Tả Hàng. Tả Hàng giàu, tiêu tiền không cần nghĩ, thấy thương cậu nên giúp đỡ xong anh lớn nhất nhờ học giỏi nên ra trường sớm hơn các bạn đồng trang lứa khá nhiều, thu nhập cũng ổn định nên cuộc sống khá giả hơn.
Nhưng tính cậu thì từ lâu đã vậy, ăn tiêu tiết kiệm.
Đó, sống kham khổ bao năm thế thì còn cái gì khiến cậu sợ nữa?
Tô Tân Hạo
Cố lên cố lên // tự an ủi mình. //
Tô Tân Hạo
Từ từ tôi cần định hình lại.
Cảm thấy cứ ngồi như cá chờ chết mãi thế này cũng chẳng được gì nên cậu tự mò ra ngoài xem thứ.
Tô Tân Hạo
// khẽ mở cánh cửa tranh ra. //
Tô Tân Hạo
Um… có ai không? // khẽ hỏi nhỏ. //
Khi đảm bảo không có ai, cậu mới nhẹ bước ra đi xem thử rồi tranh thủ tìm đường chuồn luôn.
Tô Tân Hạo
“Thời đại này còn có nhà theo kiểu cổ xưa vậy luôn hả?”
Tô Tân Hạo
“Mà tính ra cũng đẹp gớm, nhìn đã biết gia chủ giàu thế nào rồi!”
Do mãi ngắm nghía rồi đi tới đi lui xung quanh nên cậu không để ý đụng vào cánh cửa sau lưng.
Cậu vừa giật bắn mình vừa quay đầu vào trong nhìn trộm thì thấy có một người con trai tóc khá dài, điển trai ngồi trên một chiếc… theo cậu thì chắc đó là cái giường dài, xung quanh có rất nhiều người cúi mặt xuống, trên tay không phải giấy cũng là đồ ăn mà không phải đồ ăn cũng là vàng bạc, có vài người không cầm gì thì khép nép lùi sang đứng cạnh tường.
Khi cậu còn đang thắc mắc thì lại hoảng hồn vì nhận ra con hổ dưới chân người con trai kia rất giống với con hổ đã nhào vào cậu trong khu rừng đó.
Cậu định hét lên mà may ra kịp bịt miệng nhưng hình như con hổ đó có đánh hơi được mùi của cậu liền ngước đầu lên nhìn.
Cậu hoảng đến mức suýt nữa khóc, định sẽ chạy đi, chẳng biết chạy đi đâu nhưng cứ chạy đã rồi tính!
Nhưng chưa kịp chạy, cậu đã thấy người đó lên tiếng.
Giọng nói của hắn vừa trầm vừa lạnh lại còn đáng sợ khiến cậu dựng cả tóc gáy lên.
Tô Tân Hạo
“C-Chắc-Chắc không phải gọi mình đâu ha” // vẫn cố chuồn. //
Chu Chí Hâm
Ta bảo ngươi đó, tính chạy à?
Đến nước này thằng nào không chạy thằng đấy ngu!
Cậu vừa nghĩ xong liền ba chân bốn cẳng mà vừa chạy vừa xanh mặt lại.
Tâm trí cậu loạn cả lên, chả rõ là sợ hay ghê nữa nên cũng chẳng còn hứng khóc lóc nữa.
Chạy một hồi một hồi thì cậu đến một nơi khác.
Nơi này vừa nhiều trái ngon lại còn có hoa đẹp.
Đã vậy còn… có người quen.
Tô Tân Hạo
Ôi mom ơi cái gì vậy nè trời? Sao tự nhiên đang yên đang lành thì chuyện gì vậy này không biết.
Tô Tân Hạo
Ủa mà khoan, ai nhìn quen vậy?
Cậu núp vào một góc thò đầu ra thì thấy có một cậu trai đang loay hoay ngồi bên ao nhỏ để buộc tóc.
Dù tóc có dài ra xong lại chuyển y phục thành màu xanh nhưng cậu vẫn nhận ra đó là Tả Hàng!
Cậu vui vẻ chạy nhanh lại, miệng hét lớn.
Cậu vừa đến, mới chỉ quỳ xuống còn chưa kịp mở miệng ra hỏi gì đã bị người kia quạt cho trận.
Tả Hàng
Mày điên à? Đứng dậy ngay cho tao!
Tô Tân Hạo
Gì chứ? // không hiểu gì nhưng vẫn đứng dậy. //
Tả Hàng
Mày quỳ thế để người ngoài nhìn vào tao là đứa bị chặt đầu đấy biết không?
Hạ Tuấn Lâm
Thái tử phi nương nương vẫn chưa biết gì sao? // đi đến. //
Tô Tân Hạo
Thái tử phi gì cơ??
Hạ Tuấn Lâm
Dù ca lớn hơn tuổi em nhưng chức không cao bằng nên phải gọi thế là đúng rồi!
Tô Tân Hạo
Ơ nhưng gì vậy ạ?
Hạ Tuấn Lâm
Mé, không hiểu kiểu gì lại cho tao vào vai con hầu của thằng Hiên, ca nói mấy đứa nghe chứ tao thà hầu trời còn hơn hầu thằng khó chiều đó.
Tống Á Hiên
Này nhé, ăn nói cho cẩn thận, dù gì thì chức tao vẫn cao hơn chức mày nhá // đi lại. //
Tô Tân Hạo
Ủa mọi người diễn phim cung đấu hả?
Trêu cậu chán chê mê mỏi rồi cả đám lại lăn ra cười còn nói cậu ngốc thế bảo sao Thái tử mê.
Lúc cậu lú nhất thì may còn 1 ca có tình người đi ra giải thích cho cậu.
Đinh Trình Hâm
Thôi không trêu nhỏ nữa.
Tô Tân Hạo
Ca ơi mấy ông này bị ấm đầu rồi // mếu máo. //
Đinh Trình Hâm
Dạ kính mời Thái tử phi nương nương lúc lọi trong người xem có tờ giấy nào không ạ.
Tô Tân Hạo
// không hiểu gì nhưng vẫn mò quanh người. //
Cậu mò khắp nơi rồi đến khi mò vào tận lớp áo trong cùng mới phát hiện có một tờ giấy được cài vào.
Cậu giật ra đọc thứ rồi lại há hốc mồm không tin được.
Lại thêm một chuyện bất ngờ nữa xảy ra..
Comments