2.

•______•
Trên đường về nhà, Shinichi vẫn đắm mình trong cái mớ suy nghĩ hỗn độn.
Kudo Shinichi
Kudo Shinichi
/Tại sao lại là người đó?/
Kudo Shinichi
Kudo Shinichi
/Tại sao mình lại mơ thấy anh ta thường xuyên đến thế?/
Và điều quan trọng nhất… tại sao cậu lại cảm thấy đau lòng mỗi khi ánh mắt tím ấy nhìn mình như thể cả hai đã đánh mất điều gì quan trọng?
Cậu vừa đi vừa lầm bầm suy nghĩ, đầu cúi nhẹ mắt nhìn xuống đất như thể dưới đó có câu trả lời.
"Ầm..!-"
Kudo Shinichi
Kudo Shinichi
Á..-!
Người Shinichi đập trúng thứ gì đó… hoặc ai đó mà mất thăng bằng ngã bịch xuống mặt đường.
Tiếng loảng xoảng vang lên, bút chì màu, bảng pha màu, vài cây cọ, cả cái túi đựng bảng vẽ rớt tung tóe như có ai lật úp cả tiệm họa cụ xuống vỉa hè.
???
???
Tôi xin lỗi! Cậu không sao chứ?
Kudo Shinichi
Kudo Shinichi
"Aa..đau chết mất..- "*nhăn nhó*
Kudo Shinichi
Kudo Shinichi
*ngẩng đầu lên* không sao đ---...
Trước mặt cậu là một người con trai cao lớn mặc… một combo thời trang khiến cậu suýt bật cười thành tiếng: áo hoodie kín cổ, quần đen rộng, đeo kính râm to tổ chảng, khẩu trang đen, và mũ lưỡi trai kéo sụp xuống tận mắt.
Kudo Shinichi
Kudo Shinichi
/thằng cha này đi trước thời đại với xu hướng ăn mặc kín đáo hả…?/
Shinichi nghĩ thầm trong khi tay vẫn nhận lại họa cụ từ tay người lạ vừa nhặt lên giúp mình.
Kudo Shinichi
Kudo Shinichi
Cảm ơn nhé!
Cậu lại cất tiếng, mắt vẫn đảo qua bộ đồ 'bắt cóc' kia với chút nghi ngờ.
???
???
Tôi… rất xin lỗi. Lúc nãy tôi không để ý đường đi..
Giọng người kia trầm, nhưng nhẹ nhàng, rõ ràng là cố ép mình nói nhỏ để không bị phát hiện.
Kudo Shinichi
Kudo Shinichi
không sao, cũng do tôi đi cứ cắm đầu xuống đất.
Shinichi cười nhẹ rồi cúi xuống nhặt tiếp vài cây cọ rớt ở đằng sau lưng.
Nhưng khi ngẩng đầu lên... người đó đã lặng lẽ bỏ đi mất, nhanh đến mức như tan vào không khí.
Kudo Shinichi
Kudo Shinichi
"…Thần kinh thiệt hả ta?"*lẩm bẩm nhìn quanh.*
Kudo Shinichi
Kudo Shinichi
/đáng ra mình nên gọi 113 bắt người mới nãy lại...thôi kệ/
Dù thế nào, chuyện đó đối với cậu cũng chỉ là một vụ va chạm nhỏ. Shinichi nhún vai và tiếp tục bước đi, nhưng lòng vẫn hơi kỳ kỳ…
Vì mùi hương nhè nhẹ lướt qua khi người kia cúi gần xuống - giống như hương hoa đào phai giữa mùa đông.
...
Ở một góc phố khác, sau khi chắc chắn Shinichi đã khuất dạng, chàng trai 'áo kín từ cổ tới gót' mới dừng lại, tựa người vào bức tường gạch.
???
???
*tháo kính râm ra*
Đôi mắt tím lóe lên dưới ánh đèn đường - ánh mắt ấy vừa sắc lạnh, vừa tràn đầy cảm xúc bị dồn nén rất lâu.
???
???
*nhẹ nhàng kéo khẩu trang xuống* Ha..~
Anh ta cười khẽ, một bên môi cong lên đầy nguy hiểm.
Kuroba Kaito
Kuroba Kaito
được chạm vào em ấy lại rồi...~ sướng ch.ết mất~
Gió thoảng qua, cuốn nhẹ vài sợi tóc đen của anh.
Cả thành phố không biết rằng... kẻ vừa 'lỡ' va vào một sinh viên nghệ thuật bình thường - chính là một hồ ly chín đuôi xảo quyệt đã sống cả ngàn năm, vừa quay lại để hoàn thành lời hứa chưa kịp giữ lấy.
____
Hot

Comments

💚 花子 対 コナン 💙

💚 花子 対 コナン 💙

thật hả trời nghìn năm luôn , vậy năm nay Kuroba bao nhiêu tuổi vậy 1000 mấy tuổi à

2025-06-13

0

₊☆Aemi 𐙚

₊☆Aemi 𐙚

Sao cứ như bienthai vậy 👽

2025-06-06

2

💚 花子 対 コナン 💙

💚 花子 対 コナン 💙

vì đó là người yêu của anh ở kiếp trước

2025-06-13

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play