DomicMasterD | Xui Thay, Vợ Cũ Lại Là Trợ Lý Mới Của Tôi.
3.
Căn hộ penthouse trên tầng 30 của một tòa cao ốc sang trọng bậc nhất Sài Gòn vẫn sáng đèn tới tận khuya. Ngoài kia, thành phố đã chìm vào giấc ngủ, chỉ còn lại vài ánh đèn vàng mờ nhạt lặng lẽ soi bóng xe cộ hiếm hoi.
Trần Đăng Dương ngồi một mình trên chiếc ghế đơn bên cửa sổ, tay cầm ly vang đỏ đã nguội lạnh từ lâu. Đồng hồ treo tường điểm 2 giờ sáng, nhưng mắt hắn vẫn mở trừng trừng như thể thời gian chẳng có ý nghĩa gì.
Hôm nay, hắn gặp lại người đó.
Cái tên mà hắn đã cố gắng xóa sạch khỏi tâm trí suốt ba năm qua, vậy mà lại xuất hiện thản nhiên như chưa từng bỏ đi, chưa từng làm hắn tổn thương, chưa từng khiến trái tim hắn vỡ vụn.
Hùng vẫn như xưa. Bình tĩnh, thông minh, tự tin... và xa cách.
Thứ duy nhất thay đổi, có lẽ là ánh mắt. Không còn dịu dàng. Không còn chờ đợi. Nó sắc lạnh và kiêu ngạo, như một bức tường băng dựng lên giữa hai người.
Đăng Dương
//đặt ly rượu xuống, rời khỏi ghế và đi về phía giường. Hắn nằm xuống, tắt đèn, nhưng trong bóng tối, mắt vẫn mở to.//
Quang Hùng
“Tôi biết rõ người mà tôi sẽ làm việc cùng.”
Quang Hùng
“Đủ rõ để không bước qua ranh giới công việc.”
Giọng nói đó cứ văng vẳng bên tai hắn, từng câu từng chữ như kim châm vào não.
Hắn nên từ chối. Đáng ra phải từ chối. Nhưng khi ánh mắt ấy nhìn thẳng vào hắn, lòng hắn lại… không làm được.
Vì sao lại chọn công ty này? Vì sao lại chọn làm trợ lý cho chính tôi?
Trên đời này không có nhiều sự trùng hợp như vậy. Và Hùng… chưa từng là người sống tùy tiện.
Đăng Dương
//xoay người, đưa tay che mặt, cố ép mình không nghĩ nữa.//
Nhưng hình ảnh Hùng vẫn cứ hiện ra trong đầu:
Cái cách anh nghiêng đầu khi nghe ai nói, cách anh nhíu mày khi đọc tài liệu, cái nụ cười nhàn nhạt nhưng đầy thách thức ấy... và giọng nói trầm nhẹ, đầy cay độc khi tức giận – những ký ức hắn cứ ngỡ đã chôn sâu, bỗng sống lại rõ mồn một.
Anh ấy đã thật sự thay đổi… hay chính hắn mới là kẻ không chịu buông?
Hắn nhớ lại lần cuối cùng họ nói chuyện trong căn nhà cũ. Anh ném nhẫn cưới lên bàn, mắt đỏ hoe nhưng giọng vẫn kiên quyết:
Quang Hùng
“Em mãi mãi đặt công việc lên trên anh. Anh thua. Anh đi.”
Và rồi anh đi thật. Không quay đầu lại. Không liên lạc. Không lời chúc may mắn, không câu chào tạm biệt.
Đăng Dương
//đưa tay lên ngực, nơi tim đang đập những nhịp thắt chặt đến khó chịu.//
Hắn bảo vệ hàng triệu khán giả, nhưng không bảo vệ nổi người từng gọi là "vợ".
Một tiếng thở dài dài trong bóng tối.
Đăng Dương
//nhắm mắt lại, cố chìm vào giấc ngủ, nhưng vô vọng.//
Trong đầu hắn lúc này, chỉ còn đúng một người.
Lê Quang Hùng – người cũ, hiện tại… và có lẽ là cả tương lai.
Comments
Bhann
Hana bình thường học trong lớp rất là giỏi toán, giống mẹ học rất là giỏi toán.Ngày xưa Băng cũng thi toán cấp thành phố thì Hana học giỏi toán,nhưng đến khi thi thì Hana điểm thấp nhất lớp ờ chỉ được có 8 điểm thôi trong khi các bạn toàn 9-10 hết thì cô giáo và về nhà mẹ có hỏi Hana là tại sao con lại như vậy? bình thường con học toán rất là giỏi mà tại sao con lại để điểm 8 thì Hana có nói một câu rất nhẹ nhàng tại vì con thích số 8 con không thích số 9 với số 10 nên con chỉ muốn được điểm 8 thôi con không muốn được 9-10 và cô nói trong khi Hana nhắc hết các bạn trong lớp xung quanh Hana để các bạn được điểm 9 và điểm 10 và Hana cố tình sửa cái bài của mình sai để được 8 điểm thôi, nói là thích 8 điểm là 8 điểm thôi chứ không có muốn.
2025-06-10
4
Azhn&
là sao dị
2025-06-14
0