Chap 2

Tô Tân Hạo đã chính thức lạc bạn.
Sau một hồi lễ tân gọi tới phòng 1219 ba lần không ai nghe máy, Chu Chí Hâm đành buông câu chốt:
Chu Chí Hâm - Anh
Chu Chí Hâm - Anh
Cậu ở lại đây đêm nay đi.
Tô Tân Hạo ngẩng phắt đầu, đôi mắt mở to long lanh như hồ nước trong veo:
Tô Tân Hạo - Bé
Tô Tân Hạo - Bé
Ở… ở lại đây? Với anh hả?
Chu Chí Hâm - Anh
Chu Chí Hâm - Anh
*gật đầu*
Tô Tân Hạo - Bé
Tô Tân Hạo - Bé
*ôm chặt balo, giọng run run như sắp bị lừa bán* Nhưng mà... nhưng mà em là con trai đó!
Chu Chí Hâm - Anh
Chu Chí Hâm - Anh
Còn tôi là người, không phải sói
Chu Chí Hâm - Anh
Chu Chí Hâm - Anh
*quay người đi mở tủ lấy chăn mỏng*
Tô Tân Hạo - Bé
Tô Tân Hạo - Bé
*đứng lơ ngơ giữa phòng, hai má đỏ ửng*
Chỉ một lát sau, bé đã ngoan ngoãn như con cún nhỏ, ôm gối ngồi một góc giường, mắt láo liên nhìn quanh:
Tô Tân Hạo - Bé
Tô Tân Hạo - Bé
Anh ơi, cái giường này... to quá, rộng quá, mềm quá, êm quá.
Chu Chí Hâm - Anh
Chu Chí Hâm - Anh
Cậu nói tiếp nữa là tôi nghĩ cậu đang review khách sạn
Tô Tân Hạo - Bé
Tô Tân Hạo - Bé
...Dạ
Anh đi tắm, lúc quay ra thì thấy bé ngốc kia đã… ngủ gục.
Bé ôm cái gối ôm hình cừu nhỏ đã chuẩn bị sẵn, người cuộn lại như con mèo, miệng vẫn còn nhai nhai - là mochi mà anh đưa cậu ăn lúc nãy.
Chu Chí Hâm - Anh
Chu Chí Hâm - Anh
*lắc đầu* Mochi cũng mang vào giường...
Còn đang định lấy khăn lau mặt cho bé, thì bỗng nghe bé lẩm bẩm mơ ngủ:
Tô Tân Hạo - Bé
Tô Tân Hạo - Bé
Anh ơi... đừng bỏ em nha...
Chu Chí Hâm - Anh
Chu Chí Hâm - Anh
*đứng sững lại*
Tô Tân Hạo - Bé
Tô Tân Hạo - Bé
Đừng vứt em như ba mẹ...
Ngực anh khẽ siết lại.
Anh không biết chuyện gì đã từng xảy ra với bé ngốc này. Nhưng chỉ cần nhìn vẻ mặt lúc ngủ của bé thôi - mắt cụp, mày cau, tay ôm gối thật chặt - là anh đã muốn ôm bé vào lòng, giữ mãi không buông.
Chu Chí Hâm kéo chăn đắp cho bé, rồi bước về phía bên giường còn lại, định nằm tránh một khoảng xa.
Nhưng chưa kịp xoay người, đã nghe tiếng gọi mơ màng:
Tô Tân Hạo - Bé
Tô Tân Hạo - Bé
Anh ơi...
Chu Chí Hâm - Anh
Chu Chí Hâm - Anh
Ừ?
Tô Tân Hạo - Bé
Tô Tân Hạo - Bé
Lạnh... em lạnh...
Chu Chí Hâm - Anh
Chu Chí Hâm - Anh
...
Tô Tân Hạo - Bé
Tô Tân Hạo - Bé
Em lạnh thiệt á… gối lạnh quá, mền lạnh luôn… cái giường cũng lạnh nữa… mà anh… anh có ấm không?
Chu Chí Hâm - Anh
Chu Chí Hâm - Anh
…Tôi là người. Tất nhiên ấm hơn cái gối.
Tô Tân Hạo - Bé
Tô Tân Hạo - Bé
Vậy... anh ôm em chút nha
Anh nhìn bé, thấy bé vẫn nhắm mắt, đôi má ửng hồng, tay dang ra như mời gọi.
Anh thở dài. Cuối cùng cũng nhẹ nhàng chui vào chăn, kéo bé lại sát người.
Bé như con thỏ con tìm được ổ rơm ấm, rúc đầu vào ngực anh, miệng cười khúc khích.
Tô Tân Hạo - Bé
Tô Tân Hạo - Bé
Anh biết không... người anh thơm, mềm mềm, ấm ghê
Anh rút tay ra khỏi người bé, tính quay lưng đi, thì bé ôm chặt lại, dụi đầu vào vai anh, lẩm bẩm:
Tô Tân Hạo - Bé
Tô Tân Hạo - Bé
Ngủ với anh... thích quá...
Trái tim Chu Chí Hâm lúc đó, y như bị ai thả một viên đường vào cốc cà phê đắng - tan dần, ngọt dần, và không thể dừng lại.
Lần đầu tiên trong đời, anh để một người… ngốc đến vậy, ngủ cùng giường.
Và lần đầu tiên trong đời, anh không hề thấy phiền, mà chỉ muốn - ôm mãi không buông.
Hot

Comments

🎀🧀 𝑿𝒊𝒂𝒐𝑩𝒆𝒊•𝒁𝑺 ✨🐑

🎀🧀 𝑿𝒊𝒂𝒐𝑩𝒆𝒊•𝒁𝑺 ✨🐑

nè nha, bộ truyện rắc đường hả cái gì mà dễ thương quá z 😆😆

2025-06-08

1

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play