Hiểu Lầm Đầu Tiên

Lớp học Trung học cơ sở – Giờ ra chơi
Tiếng ồn ào của học sinh. My đang hí hoáy vẽ vời vào một góc vở. Khang ngồi bên cạnh, lướt điện thoại nhưng ánh mắt vẫn thỉnh thoảng liếc sang My
Huyền My (Nữ chính)
Huyền My (Nữ chính)
(Tự lẩm bẩm) Hmm, cái mũi này phải cao hơn chút nữa...
Phúc Khang (Nam chính)
Phúc Khang (Nam chính)
(Bất ngờ cất tiếng, giọng trầm ấm) Cậu vẽ tớ à?
Huyền My (Nữ chính)
Huyền My (Nữ chính)
(Giật mình, vội vàng úp quyển vở lại, mặt hơi đỏ) Đâu có! Ai mà thèm vẽ cậu! Tớ đang vẽ con chó nhà tớ thôi!
Huyền My (Nữ chính)
Huyền My (Nữ chính)
(lúng túng, tim đập nhanh hơn bình thường. không ngờ Khang lại đột ngột lên tiếng như vậy.)
Phúc Khang (Nam chính)
Phúc Khang (Nam chính)
(Khẽ nhếch môi cười) Thế sao con chó trông giống tớ vậy?
Huyền My (Nữ chính)
Huyền My (Nữ chính)
(Mặt càng đỏ hơn) Đâu có giống! Cậu bị... bị hoa mắt à?
(Khang không nói gì thêm, chỉ cười nhẹ. My cảm thấy hơi khó chịu với thái độ của Khang, nhưng trong lòng lại có một cảm giác ấm áp khó tả. Cô lén nhìn Khang, thấy cậu ấy lại tập trung vào điện thoại. My tự hỏi không biết Khang có nhận ra sự bối rối của cô không.)
Hành lang lớp học – Giờ ra chơi
Thảo Nguyên
Thảo Nguyên
(đi ngang qua chỗ Khang, khẽ cầm một quyển sách lên.)
Thảo Nguyên
Thảo Nguyên
(Giọng nhỏ nhẹ) Khang này, lát ra chơi cậu giúp tớ bài này được không? Tớ nghĩ mãi không ra.
Phúc Khang (Nam chính)
Phúc Khang (Nam chính)
(Ngẩng lên nhìn Thảo Nguyên, gật đầu) Ừ, được thôi.
(My đang ngồi gần đó, vô tình nghe thấy. Cô bé nhìn thấy Khang gật đầu và Thảo Nguyên mỉm cười nhẹ. My bỗng thấy khó chịu lạ lùng. Từ trước đến nay, Khang luôn là "gia sư riêng" của cô bé. Sao bây giờ cậu ấy lại đồng ý giúp người khác dễ dàng như vậy?)
Huyền My (Nữ chính)
Huyền My (Nữ chính)
(Trong lòng thầm nghĩ) Đồ Khang đáng ghét! Suốt ngày chỉ biết học! Mà sao tự nhiên lại đồng ý giúp Thảo Nguyên nhanh thế? Có gì mờ ám đây không?
Căn tin trường – Giờ ăn trưa
(My và Mai đang chọn đồ ăn. My vẫn suy nghĩ về Khang và Thảo Nguyên.)
Chi Mai (bạn thân My)
Chi Mai (bạn thân My)
My này, sao hôm nay cậu cứ ngẩn ngơ thế? Có chuyện gì à?
Huyền My (Nữ chính)
Huyền My (Nữ chính)
(Thở dài, giọng hơi hờn dỗi) Không có gì đâu. Chỉ là... Khang.
Chi Mai (bạn thân My)
Chi Mai (bạn thân My)
(Mắt sáng lên) À! Khang! Có chuyện gì hot về Khang hả?
Huyền My (Nữ chính)
Huyền My (Nữ chính)
(Kể lại chuyện trong lớp và chuyện Khang đồng ý giúp Thảo Nguyên, giọng có chút bực bội) Cậu ấy tự nhiên hỏi tớ có phải vẽ cậu ấy không. Rồi lát sau lại đồng ý giúp Thảo Nguyên giải bài tập dễ dàng như vậy. Cứ như Thảo Nguyên quan trọng hơn tớ ấy!
Chi Mai (bạn thân My)
Chi Mai (bạn thân My)
(Cười khúc khích) Ôi trời! Cái đồ ngốc này! Thế là My nhà ta đã biết ghen rồi nha!
Huyền My (Nữ chính)
Huyền My (Nữ chính)
(Giật mình, lắp bắp) Ghen gì đâu! Tớ với Khang là bạn thân mà. Từ bé tí rồi. Chỉ là... tớ thấy hơi khó hiểu thôi.
Chi Mai (bạn thân My)
Chi Mai (bạn thân My)
(Bấm nhẹ vào trán My) Khó hiểu gì! Thằng Khang nó có bao giờ từ chối giúp ai học giỏi đâu. Với lại, nhìn ánh mắt nó nhìn cậu là biết rồi. Khác lắm! Khác với ánh mắt nó nhìn Thảo Nguyên hay nhìn mấy đứa con gái khác. Mà My này, có khi nào Khang muốn cậu ghen không?
Lời nói của Mai khiến My suy nghĩ. My nhớ lại những lần Khang âm thầm giúp đỡ mình, ánh mắt lo lắng khi mình ốm, hay nụ cười hiếm hoi chỉ dành cho My. Nhưng hình ảnh Khang và Thảo Nguyên đứng gần nhau lại khiến lòng cô bé dấy lên một cảm giác khó chịu. Phải chăng, những điều đó không chỉ là tình bạn đơn thuần?
Tin nhắn Zalo – Buổi tối
(My nằm trên giường, tay cầm điện thoại, lòng đầy bối rối. Cô quyết định nhắn tin cho Khang, nhưng lần này với một chút giận dỗi.)
Huyền My (Nữ chính)
Huyền My (Nữ chính)
(Tin nhắn cho Khang) > Khang này.
Huyền My (Nữ chính)
Huyền My (Nữ chính)
> Cậu bận giúp Thảo Nguyên lắm hả?
Huyền My (Nữ chính)
Huyền My (Nữ chính)
> Bài của tớ hôm nay cậu có giúp được không?
Huyền My (Nữ chính)
Huyền My (Nữ chính)
> Hay là cậu cứ giúp Thảo Nguyên đi, tớ tự làm cũng được. 😒
(Tin nhắn được gửi đi. My hồi hộp chờ đợi, vừa muốn Khang trả lời ngay, vừa muốn cậu ấy không trả lời để cô có cớ giận. Mãi một lúc sau, tin nhắn từ Khang mới hiện lên.)
Phúc Khang (Nam chính)
Phúc Khang (Nam chính)
(Tin nhắn cho My)
Phúc Khang (Nam chính)
Phúc Khang (Nam chính)
> Sao cậu lại nói vậy?
Phúc Khang (Nam chính)
Phúc Khang (Nam chính)
> Tớ đang đợi cậu gửi bài qua đây.
Phúc Khang (Nam chính)
Phúc Khang (Nam chính)
> Thảo Nguyên hỏi bài khó, tớ giúp cậu ấy xong rồi
Huyền My (Nữ chính)
Huyền My (Nữ chính)
(Tin nhắn cho Khang)
Huyền My (Nữ chính)
Huyền My (Nữ chính)
> Ồ, xong rồi hả?
Huyền My (Nữ chính)
Huyền My (Nữ chính)
> Nhanh vậy sao? Chắc là cậu ấy giỏi lắm ha.
Huyền My (Nữ chính)
Huyền My (Nữ chính)
> Cậu thân với Thảo Nguyên từ bao giờ vậy?
Phúc Khang (Nam chính)
Phúc Khang (Nam chính)
(Khang nhìn dòng tin nhắn của My. Cậu cảm nhận được sự giận dỗi và hiểu lầm trong từng câu chữ. Khang thở dài. Cậu không biết phải giải thích thế nào để My hiểu. Từ bé đến lớn, My luôn là ưu tiên hàng đầu của cậu, nhưng cậu lại không giỏi nói ra điều đó.)
Huyền My (Nữ chính)
Huyền My (Nữ chính)
(Tin nhắn cho Khang) > (My chụp ảnh bài tập gửi cho Khang)
Huyền My (Nữ chính)
Huyền My (Nữ chính)
> Đây nè.
Huyền My (Nữ chính)
Huyền My (Nữ chính)
> Cậu... giảng kỹ cho tớ nha.
Trò chuyện trên Facebook – Long và Khang
(Long nhắn tin cho Khang.)
Long (Bạn thân Khang)
Long (Bạn thân Khang)
(Tin nhắn cho Khang) > Ê Khang!
Long (Bạn thân Khang)
Long (Bạn thân Khang)
> Tớ thấy My giận dỗi gì cậu đó.
Long (Bạn thân Khang)
Long (Bạn thân Khang)
> Có khi nào nó ghen không?
Long (Bạn thân Khang)
Long (Bạn thân Khang)
> Mày lại làm gì cho nó hiểu lầm nữa rồi hả?
Phúc Khang (Nam chính)
Phúc Khang (Nam chính)
(Tin nhắn cho Long) > Tao không biết.
Phúc Khang (Nam chính)
Phúc Khang (Nam chính)
> My tự nhiên giận tao vì giúp Thảo Nguyên
Long (Bạn thân Khang)
Long (Bạn thân Khang)
(Tin nhắn cho Khang) > Thấy chưa! Ghen rồi đó!
Long (Bạn thân Khang)
Long (Bạn thân Khang)
> Con gái là vậy đó!
Long (Bạn thân Khang)
Long (Bạn thân Khang)
> Mày cứ im im vậy thì nó hiểu lầm là phải.
Long (Bạn thân Khang)
Long (Bạn thân Khang)
> Lần sau có gì thì nói rõ ra, đừng để nó đoán già đoán non!
Phúc Khang (Nam chính)
Phúc Khang (Nam chính)
(Tin nhắn cho Long) > Làm sao mà nói.
Phúc Khang (Nam chính)
Phúc Khang (Nam chính)
> Tao đâu có nói được mấy lời sến sẩm đó.
Long (Bạn thân Khang)
Long (Bạn thân Khang)
(Tin nhắn cho Khang) > Thì không sến sẩm thì nói theo cách của mày!
Long (Bạn thân Khang)
Long (Bạn thân Khang)
> Ví dụ như, "My à, tớ chỉ muốn giúp cậu ấy thôi, cậu là quan trọng nhất."
Long (Bạn thân Khang)
Long (Bạn thân Khang)
> Hoặc "Cậu là số một trong lòng tớ!"
Long (Bạn thân Khang)
Long (Bạn thân Khang)
> Đơn giản thôi mà.
Phúc Khang (Nam chính)
Phúc Khang (Nam chính)
(Tin nhắn cho Long) > ...
Phúc Khang (Nam chính)
Phúc Khang (Nam chính)
> Thôi được rồi.
Phúc Khang (Nam chính)
Phúc Khang (Nam chính)
> Mày đừng nói nữa.
Khang đọc tin nhắn của Long. Dù khó chịu với những lời trêu chọc, nhưng Khang biết Long nói đúng. Cậu luôn muốn bảo vệ My, muốn My vui vẻ, nhưng lại ngại ngùng không biết phải thể hiện tình cảm của mình như thế nào. Cái tính cách trầm lặng này, đôi khi lại là rào cản lớn nhất của Khang. Cậu thầm nghĩ, liệu mình có nên thay đổi không?

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play