#2: Thắp hương cho mẹ.
Năm nay Dương Anh đã 8 tuổi.
Đã được 1 năm từ khi cậu chuyển về nhà ông Chín.
Cuộc sống rất tốt, êm ấm hơn ở bệnh viện.
Không còn những băng ca được các chị y tá, các bác sĩ gấp gáp đẩy đi.
Không còn những cuộc chia ly giữa gia đình với những người sắp lìa đời.
Hơn hết là cậu không còn nghe tiếng la hét của mẹ cậu đang được ba Hà và các bác sĩ kiềm lại.
Tuy bây giờ, ba Hà thường xuyên đi làm xa, cậu ở một mình với ông Chín, nhưng vẫn tốt vì còn có ông.
Ông Chín
Dương Anh! /kêu lớn/
Dương Anh nhỏ
Dạ!! /chạy đến/
Dương Anh nhỏ
Ông kêu con có gì hong??
Ông Chín đang chất đồ lên cái chỗ trống sau cái ô tô cũ.
Ông Chín
Ông chuẩn bị lên thị xã, con ở nhà nhớ ăn uống đầy đủ. /dặn dò/
Ông Chín
Nhớ thắp nhang cho mẹ nữa đó! /véo má cậu/
Dương Anh nhỏ
T-...tuân lệnh, he he!! /cười tươi/
Ông Chín
Ông đi tối về à! /quay lưng đi/
Vậy là vừa sáng cậu lại bị bỏ ở nhà một mình.
Dương Anh nhỏ
Xì../bĩu môi/
Dương Anh nhỏ
Bị bỏ nữa rồi. /đi vào nhà/
Cậu bỏ vào trong nhà, ngồi dưới mái hiên, chân đung đưa.
Dương Anh nhỏ
Nhớ ba Hà quá àaa /nhìn lên đồng hồ/
Dương Anh nhỏ
Úi! Đã 7 giờ rồi.
Cậu nhảy xuống, xỏ dép vào rồi chạy lon ton ra nhà sau.
Trước mặt cậu là mảnh đất trồng hàng cây cao của ông.
Quẹo phải là một lối vào có hai cây cột lớn, nơi đó không có cửa mà treo những mảnh khăn ngắn để che lại.
Đó là phòng thờ của mẹ cậu - Mai Ngọc Diệp.
Dương Anh nhỏ
Hì hì! /cúi người chui qua/
Dương Anh nhỏ
Mẹ ơi, Dương Anh đến thắp hương cho mẹ nè!
Căn phòng được chiết sáng bằng ánh đèn vàng le lắt. Giữa phòng là bàn thờ nhỏ đầy đủ các dĩa hoa quả, hoa giấy.
Ở chính giữa là hình thờ của mẹ cậu, một người phụ nữ xinh đẹp mặc đồ biểu diễn sa hoa, mặt cười rạng rỡ.
Dương Anh nhỏ
Đợi con lấy nhang cho mẹ. /loay hoay đi kiếm/
Trời bên ngoài nãy giờ đã âm u, giờ thì mưa luôn rồi.
Dương Anh nhỏ
Con kiếm được nhang rồi! /cầm bó nhang trên tay/
Dương Anh nhỏ
Úii! Mưa rồi. /bĩu môi/
Dương Anh nhìn lên bài vị của mẹ, lặng lẽ thắp một nén nhang rồi đặt ngay ngắn ở giữa lọ cắm.
"Mẹ con rất thích mưa đó Dương Anh à. Vì khi trời mưa, mẹ thấy tâm hồn của mẹ được dịu lại."
Dương Anh nhỏ
Mưa rồi mẹ ơi, mẹ thích không? /ngồi dựa vào chân bàn thờ/
Dương Anh nhỏ
Con thì thích lắm, mưa làm không khí mát đi nhiều, hehe.
Dương Anh lôi từ trong túi quần ra mấy quả quýt cậu chôm chỉa của ông, vừa ăn vừa kể.
Dương Anh nhỏ
Ông và ba Hà bảo tháng sau con sẽ được đến trường.
Dương Anh nhỏ
Sợ quá à.../ăn một miếng quýt/
Dương Anh nhỏ
Con hỏng quen ai hết á!
Thế là cậu luyên thuyên với bàn thờ của mẹ từ hồi 7 giờ sáng hơn đến lúc 8 giờ.
Trời mưa vẫn nặng hạt, che lấp mọi tiếng ồn khiến cậu không nhận ra có bước chân đã đến gần.
Dương Anh nhỏ
Mẹ không biết quả quýt đó to cỡ nào đâ-...?! /khựng lại/
Dương Anh nhìn thấy một bóng người lấp ló sau tấm rèm.
Gió lớn thổi qua khiến cậu thấy đó là một người đàn ông rất cao đang cầm ô.
Dương Anh nhỏ
Ức..!??? /nấp xuống bàn thờ/
Dương Anh nhỏ
"Đó...là ai vậy!???" /sợ hãi/
Người đàn ông xa lạ đó bước vào nhà, kéo tấm rèm sang một bên rồi qua.
Gã gấp gọn dù lại để sang một bên.
Chậm rãi đi đến trước bàn thờ, rút một cây nhang bên cạnh rồi thắp cho cô.
"Hm...Đã 10 năm không gặp mà cô lại chết rồi sao."
"Con trai của cô tên gì nhỉ?"
"Hình như là Dương Anh ha."
"Lần trước gặp nó nó mới 7 tuổi."
"Bây giờ gặp lại đã biết trốn rồi."
Cậu nãy giờ đang lén nhìn gã từ phía dưới, tuy không nhìn rõ mặt nhưng vẫn đủ để cậu nhận thấy ánh mắt gã nhìn thẳng vào cậu.
Ngay lâp tức, gã cúi xuống, kéo cậu ra bằng bàn tay to lớn.
Trương Hạo Vũ
Nhóc trốn tệ quá. /nhếch môi/
Giọng gã rất trầm nhưng không ấm mà lạnh lẽo, như vọng về từ địa ngục vậy.
Dương Anh nhỏ
Aa..! /cố vùng vẫy/
Trương Hạo Vũ
Ngoan nào, mèo con~ /túm chặt hơn/
Cậu bị gã túm gọn gáy áo cậu kéo lên như cục công không có trọng lượng.
Dương Anh nhỏ
Thả ra!!! /giãy/
Dương Anh nhỏ
Thả con raaa!!! /rơm rớm/
Trương Hạo Vũ
Chậc, đứa nhỏ lì lợm. /tặc lưỡi/
Sau một hồi giãy giụa đầy nước mắt thì cậu đã được tên kia buông tha.
Cậu nép người vào chân bàn, mếu máo nhìn gã đang xoa xoa cổ tay đã túm cậu kia nãy.
Trương Hạo Vũ
Con nít giờ khoẻ ghê. /lẩm bẩm/
Dương Anh nhỏ
...Hic hic, chú là ai? /uất sợ/
Trương Hạo Vũ
Hửm, Quên chú rồi sao nhóc?
Gã nhướng mày, giọng nói mang theo vẻ buồn bã giả tạo.
Trương Hạo Vũ
Hồi đám tang mẹ nhóc, chú có đến màa~
Dương Anh nhỏ
Hưmmm.../nghiêm túc suy nghĩ/
Dương Anh nhỏ
Aa! Nhớ rồi!!! /đập tay/
Trương Hạo Vũ
Hê, là ai nào? /cười đểu/
Dương Anh nhỏ
Chú là cái người bị ba Hà đuổi đi đúng hong?
Tuy không phải lời lẽ sỉ nhục gì nhưng chắc chắn nó là lời sỉ nhục nặng nề nhất gã nghe được.
Trái tim "non nớt" của gã vỡ vụn, nụ cười trên môi theo đó cũng méo xệch.
Trương Hạo Vũ
À ha ha...Đừng nói như thế chứ...
Comments