[BL] Gió Trở Lạnh, Em Còn Bé
#1: Xuất phát từ đơn côi.
Có căn nhà hàng rào gỗ thấp gần cuối làng, chuẩn bị đón sự trở về của lữ khách xa nhà.
Trên con đường đất vào làng, một lớn, một nhỏ sánh bước bên nhau.
Dương Anh nhỏ
Ba Hà ơi, mình đi đâu vậy ạ? /năm tay anh/
Chu Thanh Hà
...Đi về nhà. /dắt tay cậu đi/
Dương Anh nhỏ
Ở bệnh viện không phải nhà sao ạ? /ngơ ngác/
Thanh Hà khựng lại chút rồi dừng hẳn, anh quỳ một chân xuống, đối mặt với Dương Anh.
Chu Thanh Hà
Con ngoan, đó không phải nhà. /dịu dàng/
Vừa nói, anh vừa chỉnh lại cổ áo khoác cho đứa nhỏ.
Chu Thanh Hà
...Đó chỉ là một nơi con đáng lẽ phải rời đi từ lâu.
Dương Anh nhỏ
Ưm.../không hiểu/
Dương Anh ngơ ngẩn ra, chẳng hiểu ba mình nói gì.
Chu Thanh Hà
Ngoan, đi với ba, ba dẫn về với ông. /đứng dậy/
Dương Anh nhỏ
Ông ạ? /ngước lên/
Chu Thanh Hà
Ừ, ông ngoại của con, là cha của mẹ Diệp. /khẽ cười/
Dương Anh nhỏ
Oaaa, thật sao! /hớn hở/
Dương Anh nhỏ
Vậy mình đi!!! /chạy/
Đứa nhỏ vẫn là đứa nhỏ, cậu không nghĩ nhiều, cũng khiến Thanh Hà yên tâm.
Chu Thanh Hà
Đi chậm thôi! Ba theo không kịp. /chạy theo/
Họ dừng lại ở căn nhà có vườn rộng rãi, trong vườn rất nhiều giống cây được chủ nhà trồng.
Thanh Hà đứng trước nhà, có chút do dự nhưng vẫn lớn tiếng kêu.
Chu Thanh Hà
Lão già!!!! /Nói vọng vào trong/
Dương Anh nhỏ
/bịt tai lại/
Dương Anh nhỏ
Ba nói lớn ghê..
Có một bóng lưng già cội chạy ra, nom rất già nhưng sức vẫn sung phết.
Ông Chín
Bây la lối om sòm cái gì!??? /tức tối/
Chu Thanh Hà
Là tôi nè, lão già. /vẫy tay/
Ông Chín
Hả!!!??? /bất ngờ/
Ông đổi phắc thái độ, từ hung hăn thành mừng rỡ rồi có chút bối rối.
Ông Chín
Ừ ừ, mày về là tốt rồi! /mở cổng/
Ông Chín
Ủaa, Mà nhỏ Diệp đâu? Sao không ra? /thắc mắc/
Chu Thanh Hà
...Ừm. /mím môi/
Thanh Hà đã suy nghĩ hàng trăm lần về tình huống này rồi nhưng khi thật sự đối mặt, quả thực khó khăn mà.
Ông Chín
Hay lại không về nữa!! /tức tối la làng/
Chu Thanh Hà
...Lát nói lát nói. /phủi tay/
Chu Thanh Hà
Có cái này quan trọng hơn! /mắt quyết tâm/
Chu Thanh Hà
Ra đi con. /quay về sau/
Đứa nhỏ bị lãng quên nãy giờ cũng ló đầu ra từ sau lưng anh.
Dương Anh nhỏ
Con chào ông!
"Đây là ông ngoại mình sao?" /ngơ ngác/
Ông Chín
Ủa, đứa nhỏ dễ thương nào đây? /tò mò/
Ông Chín
Ha ha, nhìn i chang Ngọc Diệp hen. /cười khục khục/
Chu Thanh Hà
Tên là Dương Anh, con trai của chị. /tỉnh bơ/
Vừa nghe xong, nụ cười ông đông cứng rồi quay sang nhìn Thanh Hà.
Chu Thanh Hà
Không, Cháu ông đó. /lắc đầu/
Dương Anh nhỏ
? /ngơ ngác/
Hét hết cả tiếng đồng hồ, ông cũng bình thường lại.
Bây giờ họ đang ở trong nhà ông, ba người ngồi ở bộ bàn ghế đá dưới gốc quýt.
Ông Chín
Haizzz.../nhấp ngụm trà/
Ông Chín
Bây nói thiệt hả Hà? /lại thở dài/
Chu Thanh Hà
Ừ, thiệt đó. /nốc cạn cốc/
Ông nhìn ra đứa nhỏ đang tò mò leo lên cây bưởi đối diện mà thấy khó nói.
Ông Chín
Vậy con Diệp đâu mà để bây một mình về?
Quả thật là không trốn được, đành nói thôi.
Chu Thanh Hà
Chị ấy.../ngập ngừng/
Ông Chín
Nó làm sao? /chăm chú/
Chu Thanh Hà
Hồi chiều hôm qua vừa đem đi mai táng.
Ông Chín
Haiz...thiệt tình.
Từ lúc gặp hai người đứng trước cổng, nhìn thấy Thanh Hà ngập ngừng, lại thấy một đứa nhỏ giống như đúc Ngọc Diệp.
Chỉ là không nghĩ nó sẽ đến nỗi này.
Chu Thanh Hà
...Cái này tôi nghĩ nên đưa ông. /buồn bã/
Anh quay người lấy một món đồ được bao bọc kĩ trong vải thô.
Là một cái bình được chạm khắc rất đẹp, đầu bình được đóng nắp kĩ nàng bằng vật cùng chất liệu.
Chu Thanh Hà
...Bình tro cốt của chị, giao cho ông. /đưa ra/
Ông Chín
Bây ác với tao lắm, đã không cho tao gặp con rồi còn bắt tao giữ bình! /chau mày/
Giọng ông tuy đanh thép như đang tức giận, nhưng vẫn dễ dàng thấy được sự run rẩy trong đó.
Ông Chín
Vậy mày nói với thằng nhỏ chưa? /mắt đỏ hoe/
Chu Thanh Hà
Nói rồi. Nó...không có cảm xúc gì nhiều. /tránh né/
Ông Chín
Haiz...chắc nó giống thằng đó. /thở dài/
Ông Chín
Thôi thì cứ để đây cho tao nuôi. /lau bụi trên bình tro/
Chu Thanh Hà
Ừ.../nhìn tay ông/
Chu Thanh Hà
Tôi cũng đang bận.../ngập ngừng/
Chu Thanh Hà
Cũng định nhờ ông nuôi nó.../nhìn ông/
Bên phía Dương Anh, cậu đang đu cây một hồi thì rớt xuống đám cỏ.
Dương Anh nhỏ
/ngồi dậy nhìn xung quanh/
Dương Anh nhỏ
Hên quá...không có ai. /thở phào/
Dương Anh quay về trạng thái vui vẻ rồi lon ton chạy về chỗ ông và ba đang nói chuyện.
Dương Anh nhỏ
Ba ơi!! /chạy lại chỗ anh/
Chu Thanh Hà
Sao vậy? /nhìn sang cậu/
Dương Anh nhỏ
Hì hì, Cho ba nè! /giơ ra/
Một bông hoa nhỏ xinh lộ ra từ lòng bàn tay của cậu. Cậu hớn hở nhìn anh, muốn ba xoa đầu.
Chu Thanh Hà
Giỏi lắm../xoa đầu cậu/
Ông Chín
Này, con lại đây. /nhìn cậu/
Dương Anh nhỏ
...Dạ? /ngơ ngác/
Cậu đưa hoa cho ba rồi đi chầm chậm lại chỗ ông, thật ra cậu khá sợ vì ông hay lớn tiếng.
Ông Chín
... Từ nay con ở với ông nhé? /nhẹ giọng/
Ông Chín
Con làm cháu trai ông, ông làm ông ngoại của con. /xoa đầu cậu/
Ánh mắt ông lúc đó rất dịu dàng, giống ba Hà vậy.
Dương Anh nhỏ
...Vậy ông là ông ngoại con nha! /hớn hở/
Dương Anh nhỏ
He he, ông Không được bỏ đi đâu đó! /cười tươi/
Thanh Hà ở đối diện nhìn hai ông cháu vui vẻ, lòng anh cũng nhẹ nhõm hẳn.
Vì anh biết, ông chắc chắn sẽ chăm sóc Dương Anh khi anh vắng nhà.
Comments