Chap 2

Nhắc trước cho đỡ bất ngờ nè
Từ chap 3 trở về sau tg viết chửi bậy nhiều
Ko thích đọc kiểu này thì ko đọc cx đc
Vào truyện nè
Tiết học Toán cứ trôi đi một cách chậm chạp, hay ít nhất là Muội cảm thấy thế. Mọi âm thanh dường như đều được phóng đại: tiếng lật sách của Lamoon, tiếng gõ bút nhẹ nhàng của cô bạn, thậm chí cả tiếng thở rất khẽ cũng khiến Muội nhạy cảm đến lạ.
Cô cố gắng tập trung vào những con số trên bảng, nhưng hình ảnh Lamoon ngồi ngay cạnh, cách cô một khoảng trống không quá xa, cứ lảng vảng trong tầm mắt.
Lamoon vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh đến đáng sợ. Cô ấy không hề liếc sang Muội dù chỉ một lần, cứ như thể sự hiện diện của Muội hoàn toàn không ảnh hưởng đến Lamoon. Sự hờ hững ấy khiến Muội thấy khó chịu một cách lạ lùng.
Hồi trước, khi còn yêu nhau, Lamoon luôn là người chủ động hỏi han, quan tâm. Giờ thì sao? Một bức tường vô hình đã dựng lên giữa hai người.
Muội lén liếc sang. Lamoon đang cặm cụi ghi chép. Nét chữ vẫn ngay ngắn, rõ ràng, đẹp đẽ như mọi khi. Mái tóc dài đen mượt buông xõa một bên vai, che đi một phần gương mặt thanh tú. Lòng Muội bỗng trỗi lên một cảm giác vừa thân quen, vừa xa lạ.
Cô nhớ lại những lần mình ngồi cạnh Lamoon, không phải trên lớp học, mà là ở quán cà phê hay thư viện, khi cả hai cùng nhau ôn bài, cùng nhau cười đùa.
Những ký ức ấy giờ như một thước phim quay chậm, từng khung hình đều nhuốm màu tiếc nuối.
Tiếng chuông báo hết tiết đột ngột vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Muội. Cô giật mình, vội vàng cất sách. Lamoon cũng khẽ cử động, thu dọn đồ dùng một cách gọn gàng.
Trần Thảo Linh (Lyhan)
Trần Thảo Linh (Lyhan)
Này Muội, xuống căng-tin không?
Lyhan gọi với lên từ phía cuối lớp, phá vỡ sự im lặng căng thẳng giữa Lamoon và Muội.
Muội chưa kịp trả lời, thì tiếng của Pháo đã vang lên.
Nguyễn Diệu Huyền (Pháo)
Nguyễn Diệu Huyền (Pháo)
Không, xuống sân bóng đi! Đánh một trận game rồi về!
Lamoon vẫn không nói gì, cứ thế đứng dậy, chuẩn bị ra khỏi chỗ. Khi cô ấy lướt qua, một mùi hương thoang thoảng của sách mới và bạc hà xẹt qua khứu giác của Muội, khiến cô bất giác hít một hơi thật sâu. Đó là mùi hương mà cô từng rất yêu thích.
Trần Thuỳ Dương (Saabirose)
Trần Thuỳ Dương (Saabirose)
Lamoon, cậu đi đâu đấy? *hỏi, giọng điệu có chút trêu chọc*
Nguyễn Lê Diễm Hằng (Lamoon)
Nguyễn Lê Diễm Hằng (Lamoon)
*khẽ quay đầu, ánh mắt thoáng lướt qua Muội trước khi tập trung vào Saabirose* Tao đi photo tài liệu.
Nguyễn Lê Ngọc Ánh Sáng (Ánh Sáng Aza)
Nguyễn Lê Ngọc Ánh Sáng (Ánh Sáng Aza)
Ôi dào, để bọn tao đi cùng cho vui. *vội vàng chạy tới, kéo theo Hansara và Phương Mỹ Chi*
Muội thở phào, như trút được gánh nặng. Cô quay xuống, đối diện với ánh mắt tò mò của Lyhan, Liu Grace, 52hz và Pháo.
Trần Nguyễn Thanh Nhi (Liu Grace)
Trần Nguyễn Thanh Nhi (Liu Grace)
Thế nào rồi Muội? Ghế mới có êm không? *hỏi, nụ cười tinh quái*
Hồ Võ Thanh Thảo (muội)
Hồ Võ Thanh Thảo (muội)
*nhăn mặt* Êm cái gì mà êm. Ngồi cứ như ngồi cạnh... tảng băng trôi ấy. Cậu ta không thèm nói một lời, cứ như mình là không khí.
Trần Thị Phương Thảo (52hz)
Trần Thị Phương Thảo (52hz)
Thôi nào, mày không nói thì nó cũng không nói thôi. *an ủi*
Trần Thị Phương Thảo (52hz)
Trần Thị Phương Thảo (52hz)
Dù sao thì hồi đó cũng là chuyện riêng tư của hai đứa mà.
Hồ Võ Thanh Thảo (muội)
Hồ Võ Thanh Thảo (muội)
Nhưng mà... tự nhiên cô lại xếp đúng cạnh cô ta. Thật là trớ trêu mà! *lầm bầm, giọng đầy bức bối*
Trong khi đó, Lamoon và nhóm bạn đang đi xuống cầu thang.
Hansara
Hansara
Này Lamoon, cậu thấy sao khi Muội ngồi cạnh cậu? *không nhịn được hỏi, giọng đầy vẻ trêu trọc*
Nguyễn Lê Diễm Hằng (Lamoon)
Nguyễn Lê Diễm Hằng (Lamoon)
*chỉ lắc đầu khẽ* Bình thường.
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi
Bình thường cái gì mà bình thường. *bĩu môi*
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi
Rõ ràng là có biến rồi còn gì. Ngày xưa hai đứa chúng mày tình tứ thế mà. Chắc giờ cứ ngồi gần là nhớ lại kỷ niệm cũ chứ gì?
Lamoon không nói gì, chỉ tăng tốc bước đi. Ánh mắt cô nhìn về phía trước, nhưng trong tâm trí, hình ảnh Muội ngồi bên cạnh, với mái tóc xõa và đôi mắt tròn xoe lén nhìn cô, vẫn hiện rõ.
Cô không thể phủ nhận rằng sự xuất hiện của Muội, dù chỉ là một cái chạm tay vô tình khi lấy thước hay một hơi thở nhẹ nhàng trong không khí, đều khiến trái tim cô rung lên một nhịp khác lạ.
Bình thường ư? Chắc chắn không phải.
End chap
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ cho mình ạ
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play