[ Muội Lamoon ] Hồi Ức Kế Bên
Chap 3
Tiết học kế tiếp là môn Hóa, và không khí dường như đỡ căng thẳng hơn một chút. Muội cố gắng tập trung vào bài giảng, thỉnh thoảng liếc sang Lamoon.
Đúng như dự đoán, Lamoon vẫn chuyên tâm ghi chép, không một chút xao nhãng.
Thật khó tin rằng cô gái ngồi cạnh Muội đây từng là người nắm tay cô đi khắp sân trường, từng cười rạng rỡ khi Muội kể những chuyện đùa ngớ ngẩn.
Rồi tiếng chuông báo hết giờ học buổi chiều vang lên, như một hồi còi giải thoát. Cả lớp ồn ào hẳn lên. Lamoon thu dọn tập vở nhanh nhẹn hơn thường lệ.
Muội còn đang lúi húi nhét sách vào balo thì đã nghe tiếng Hansara gọi oang oang từ cửa lớp, giọng điệu hào hứng đến mức không cần quan tâm đến tai ai.
Hansara
Lamoon ơi! Đi trà sữa không? Quán mới mở có món xoài trân châu đường đen kìa! Nghe bảo ngon bá cháy bọ chét luôn!
Lamoon ngẩng đầu lên, ánh mắt đang lạnh nhạt bỗng chốc sáng bừng. Một nụ cười nhẹ, rất nhẹ, hé nở trên môi cô, khác hẳn với vẻ mặt nghiêm nghị suốt cả buổi học.
Nguyễn Lê Diễm Hằng (Lamoon)
Đi chứ! Mày hỏi ngu thế! Chờ tao tí! *đáp, giọng điệu thân mật và đầy sức sống*
Cái biệt danh "Lamoon" thay vì "Diễm Hằng" cũng khiến Muội hơi sững lại, một sự thân mật mà cô đã từng được tận hưởng.
Trần Thuỳ Dương (Saabirose)
*ló đầu vào, nháy mắt tinh nghịch* Làm gì mà lâu thế Lamoon? Sáng giờ ngồi tượng thờ đấy rồi mà còn chậm chạp. Nhanh lên không tao đá đít mày ra giờ!
Nguyễn Lê Diễm Hằng (Lamoon)
*Mày nói ít thôi, con ranh! *bật cười khúc khích, giơ tay làm bộ đánh yêu Saabirose*
Rồi không chút do dự, cô nàng nhanh chóng khoác balo, sải bước ra khỏi lớp.
Ánh Sáng Aza và Phương Mỹ Chi đã đứng sẵn ở cửa, chờ Lamoon. Ngay khi Lamoon vừa bước ra, nhóm bạn thân thiết đó lập tức biến thành một ổ gà bung lụa.
Nguyễn Lê Ngọc Ánh Sáng (Ánh Sáng Aza)
Ê, con Lamoon! Sao giờ này mày mới ra? Định bỏ đói tụi tao à? Hay là mày đang tơ tưởng ai rồi chứ gì? *lập tức nhào tới, choàng vai Lamoon, giả vờ nhăn nhó*
Nguyễn Lê Diễm Hằng (Lamoon)
Mày bớt nhây đi con điên! Để tao đi chứ!
Lamoon đẩy nhẹ Aza ra, nhưng đôi mắt cô vẫn ánh lên vẻ thích thú, môi nở nụ cười tươi rói. Giọng điệu của cô không còn giữ chút gì của "thủ khoa khối" nữa.
Phương Mỹ Chi
Mày có biết sáng giờ ngồi cạnh đứa nào không mà tinh tướng thế?
Phương Mỹ Chi trêu chọc, liếc mắt về phía Muội đang đứng trong lớp, cố ý nói to đủ để Muội nghe thấy, hàm ý nhắc lại chuyện Muội ngồi cạnh Lamoon.
Nguyễn Lê Diễm Hằng (Lamoon)
*phì cười, giơ ngón giữa về phía Phương Mỹ Chi một cách đầy tinh quái* Mày nghĩ tao mù à, con chó này! Tao có mắt mà. Rồi, đi thôi, tao đói gần chết rồi!
Cả nhóm vừa đi vừa cười nói rộn ràng, tiếng Lamoon cười sang sảng hòa cùng tiếng trêu chọc, những câu nói đùa cợt "xuyên tạc" nhau của bạn bè vang vọng cả hành lang.
Nguyễn Lê Diễm Hằng cô biết, hay là Lamoon, luôn là một cô gái trầm tính, ít nói, dù học giỏi nhưng lại không quá nổi bật trong đám đông. Ấy vậy mà, chỉ cần thoát khỏi không gian lớp học, cô ấy lại biến thành một người hoàn toàn khác.
Một Lamoon hồn nhiên, có chút "khùng khùng", ăn nói tưng tửng và cực kỳ thân thiết, không giữ kẽ với bạn bè.
Trần Thảo Linh (Lyhan)
Muội, mày sao thế? *vỗ vai Muội, kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ*
Hồ Võ Thanh Thảo (muội)
*giật mình* À, không có gì. Tao hơi bất ngờ thôi.
Trần Nguyễn Thanh Nhi (Liu Grace)
Bất ngờ gì? *hỏi, tò mò*
Hồ Võ Thanh Thảo (muội)
Thì... Lamoon ấy. Tao không ngờ nó lại lầy lội thế khi ở với bạn bè. Bình thường trên lớp cứ như tượng ấy. *lầm bầm, giọng vẫn còn chút ngỡ ngàng
Trần Thảo Linh (Lyhan)
Ôi dào, con Lamoon nó thế mà mày không biết à? *cười phá lên*
Trần Thảo Linh (Lyhan)
Nó trên lớp là thủ khoa gương mẫu. Còn khi đi với bọn tao thì đúng là con điên chính hiệu. Mày có bao giờ thấy nó đánh lộn với Aza vì tranh giành một miếng gà rán chưa?
Trần Thảo Linh (Lyhan)
Hay là nó giả vờ khóc lóc để được Phương Mỹ Chi cõng về vì lười đi bộ không?
Muội lắc đầu. Những hình ảnh Lyhan vừa kể hoàn toàn xa lạ với cô, ít nhất là với "Lamoon" mà cô từng biết. Hay đúng hơn, là "Lamoon" mà cô đã từng yêu thương, nhưng chưa thực sự hiểu hết?
Trần Thị Phương Thảo (52hz)
*chen vào* Đấy là mày chưa thấy hết bộ mặt thật của nó đâu Muội. Bọn tao đứa nào cũng bị nó trêu đến phát điên cả rồi.
Muội nghe đám bạn kể chuyện về Lamoon, trong lòng không khỏi có chút xao động. Cô bỗng cảm thấy như mình đã bỏ lỡ một phần nào đó của Lamoon. Có phải cái hiểu lầm năm xưa đã khiến cô nhìn nhận Lamoon một cách phiến diện, hay chính khoảng cách sau chia tay đã tạo nên bức tường vô hình này?
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ cho mình ạ
Comments
SoJu
ngồi hóng chap mới =]]
2025-06-11
2
nyc anh mạnh 💔
ủa sao ko ra chap nx zậy dận nhaaaaaaaa😭😭🤬💔😔
2025-06-12
1
zιɴɴᴅz
Nguyên nhân của sự thất bại=)))
2025-06-13
1